Mục lục
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng chuông hết giờ vang lên, một buổi huấn luyện quân sự lại kết thúc nữa rồi, mọi người quay về lớp học thu dọn đồ đạc về nhà, mà sau khi Lục An Nhiên thu dọn xong đồ đạc, ngược lại lại nghiêm chỉnh ngồi tại chỗ ngồi của mình.

“An Nhiên cậu không về sao?” Kỷ Linh vác cặp lên nói: “Hôm nay mình không đến lớp học thêm, mẫu thượng đại nhân muốn dẫn mình đi ăn một bữa thật ngon, cậu đi cùng không?”

“Mình còn có việc, cậu đi trước đi!” Lục An Nhiên phất phất tay: “Chào hỏi dì giúp mình nhé!”

“Vậy mình cũng đi trước nhé.” Tần Thư Mặc nói.

“Ừm ừm.” Lục An Nhiên cười vẫy vẫy tay: “Ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Kỷ Linh và Tần Thư Mặc cùng nhau đi ra khỏi lớp học, lúc đi ra khỏi cửa lớp, Tần Thư Mặc dừng bước chân nhìn bóng dáng xuất hiện trước lớp học, ánh mắt của hai người lần nữa giao chiến giữa không trung, ai cũng chướng mắt đối phương.

“Long học trưởng!” Kỷ Linh nhìn thấy người đến tràn đầy tươi cười: “Đến tìm An Nhiên sao?”

“Có chuyện muốn nói với em ấy.” Long Ngọc Tinh cũng biết Kỷ Linh hay đi chung với Lục An Nhiên.

“Có chuyện phải thông báo cho Lớp trưởng sao? Nói cho tôi là được!” Tần Thư Mặc rõ ràng là không muốn Long Ngọc Tinh và Lục An Nhiên tiếp xúc nhiều với nhau.

“Không liên quan đến cậu!” Long Ngọc Tinh lạnh lùng nhìn Tần Thư Mặc.

“Tôi cũng là Lớp trưởng của lớp D, nếu có chuyện phải thông báo, nói với tôi cũng giống nhau thôi!” Tần Thư Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt của Long Ngọc Tinh, khóe miệng mang theo nụ cười, trong mắt lại không có một tia ý cười nào.

“Ơ...” Kỷ Linh bị kẹp ở giữa hai người cũng cảm nhận được rõ ràng một cổ địch ý giữa hai người này, liếc nhìn bên trái, lại quay qua bên phải. Cắn chặt răng vươn tay kéo lấy cổ tay của Tần Thư Mặc: “Tần Thư Mặc, không có thời gian để giải thích nữa, mau đi với mình!” nhất thời liền kéo Tần Thư Mặc đi, chạy đủ xa Kỷ Linh mới dừng lại tốc độ dưới chân không ngừng thở dốc.

“Kỷ Linh, cậu làm gì vậy?” trong giọng điệu của Tần Thư Mặc có chút không vui.

“Không phải mình sợ cậu và Long học trưởng sẽ đánh nhau sao...” Kỷ Linh bĩu môi: “Cho dù hai người đều thích Lục An Nhiên, cũng nên kiềm chế một chút! Nếu ở trước cửa lớp mà động tay, cuối cùng người xui xẻo không phải vẫn là An Nhiên sao!”

“...” Tần Thư Mặc liếc qua Kỷ Linh nói: “Mình đi đây.” Liền chỉnh lại dây cặp trên vai sau đó hướng phía cổng trường rời đi.

“Haizzz...” Kỷ Linh nhìn Tần Thư Mặc đang đi về phía xa lắc đầu bất lực, có lẽ bản thân Lục An Nhiên không hề biết, nhưng mà cô thì lại biết, ánh mắt của Lục An Nhiên đối với Long Ngọc Tinh không thể lừa được ai, bất quá chỉ là hiện tại An Nhiên vẫn còn chưa phát hiện ra mà thôi, ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, một người ngoài như cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Hai tay nâng nâng dây cặp trên vai, Kỷ Linh thì thầm: “An Nhiên, mình chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.” Âm thanh vừa dứt, Kỷ Linh liền nhấc chân hướng phía cổng trường mà đi, hôm nay tâm tình của mẫu thượng đại nhân rất tốt còn giúp cô xin nghỉ lớp học thêm, muốn lái chiếc xe ghẻ đưa cô đi ăn thứ gì đó ngon ngon, vốn dĩ cô muốn mời Lục An Nhiên đi chung, nhưng ai bảo cậu ấy bận việc chứ...

Sau khi Kỷ Linh kéo Tần Thư Mặc đi, những học sinh trong lớp học cũng dần dần rời khỏi, lúc đi ra khỏi lớp học nhìn thấy Long Ngọc Tinh đang đứng trước cửa, những học sinh này không khỏi che miệng cười trộm, còn nghĩ là vì sao Lớp trưởng còn chưa về, thì ra là có hẹn nha!

Nhưng Lục An Nhiên và Long Ngọc Tinh thật sự rất xứng đôi với nhau, nam thanh nữ tú... dù cho có một số cá nhân nói lời lạnh nhạt, nhưng trong lòng họ cũng là sự khâm phục.

Ngây ngốc đứng ở đấy cho đến khi trong lớp học chỉ còn lại mỗi Lục An Nhiên, Long Ngọc Tinh mới đẩy cửa bước vào lớp học. Lục An Nhiên ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ánh chiều tà chiếu rọi trên sườn mặt của cô, làn da trắng nõn lộ ra nhàn nhạt đỏ ửng, ánh hoàng hôn chiếu lên trên người cô tạo ra một vầng sáng màu cam mộng ảo, cô đang cúi đầu đọc một quyển sách nào đó, ánh mắt trong suốt, thần sắc chuyên chú.

Long Ngọc Tinh đi đến trước mặt Lục An Nhiên, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu của Lục An Nhiên.

Lục An Nhiên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: “Long học trưởng? Sao anh lại đến đây?” Lục An Nhiên nhìn thoáng qua phía cửa lớp, người mà cô đợi là Sở Dao, tại sao lại biến thành Long Ngọc Tinh rồi?

“Anh không thể đến?” khóe miệng Long Ngọc Tinh mang theo nụ cười, thật sự là một người vô tình... thật uổng công thời thời khắc khắc anh đều nhớ đến cô.

“Không phải ý này.” Lục An Nhiên vội vàng khoát tay, sau đó tránh khỏi tay của Long Ngọc Tinh: “Không phải là đã tan học rồi sao... chính là tò mò tại sao Long học trưởng vẫn còn chưa về nhà.”

“Cái này cho em.” Long Ngọc Tinh đưa một quyển kịch bản cho cô nói: “Đây là kịch bản của nữ nhân vật chính.”

“Cái này không phải Kỷ Linh đã có rồi sao?” Lục An Nhiên hỏi.

“Anh vẫn cảm thấy em thích hợp với vai diễn này hơn.” Long Ngọc Tinh nói: “Em đọc thuộc lòng kịch bản của nữ chính một lần đi, nếu như hôm đó có chuyện gì ngoài ý muốn, em cũng có thể ứng phó được.”

“Nhưng mà em vốn không muốn tham gia vai diễn này! Vả lại, em rất bận, vốn không hề có thời gian để luyện tập, hôm đó không phải có rất nhiều nữ sinh cạnh tranh vai diễn nữ chính em gái này sao? Long học trưởng tìm một trong số bọn họ là tốt nhất!” Lục An Nhiên đẩy quyển kịch bản lại trước mặt Long Ngọc Tinh.

“Đâu ra nhiều lời như thế.” Lông mày Long Ngọc Tinh cau lại, vươn tay lần nữa vuốt ve đỉnh đầu Lục An Nhiên: “Đọc thật tốt là được rồi, Kỷ Linh do Lớp trưởng là em tiến cử, nếu như lúc đó xuất hiện vấn đề gì, em có trách nhiệm làm tốt nhệm vụ bổ sung.”

“Ngoan…” trong mắt Long Ngọc Tinh tràn đầy ôn nhu.

Nhìn vào đôi đồng tử màu nâu này, Lục An Nhiên vẫn cảm thấy sớm muộn gì sẽ có một ngày cô bị rơi vào đó, loại cảm giác này khiến cho cô cảm thấy khủng hoảng, cô tuyệt đối không được như vậy… hạ quyết tâm muốn thoát khỏi đôi mắt của Long Ngọc Tinh, nhưng lại bị Long Ngọc Tinh khóa chặt sau gáy, sau đó ở trên trán cô ấn xuống một nụ hôn, cũng giống như sự ôn nhu trong ánh mắt của Long Ngọc Tinh. Nhất thời Lục An Nhiên trở nên ngây ngốc.

Long Ngọc Tinh nhìn thấy trên mặt Lục An Nhiên phớt hồng, liền đứng dậy đưa tay vào túi quần: “Anh đi trước đây, ngày mai gặp.”

“...” Lục An Nhiên cúi đầu, đồng thời có chút tâm phiền ý loạn, cô... không phải muốn gặp anh... thật đó...

Long Ngọc Tinh kéo cánh cửa lớp học ra đúng lúc đứng đối diện với bóng người vừa đi tới.

“Long học trưởng! Sao anh lại ở đây!” người đến không phải ai khác, chính là Sở Dao đến tìm Lục An Nhiên: “Em cũng vừa mới tới, suýt nữa đã đâm vào người anh rồi. Hi hi...”

“Em nói dối thật trơn tru.” Long Ngọc Tinh đến một cái liếc mắt cũng không cho Sở Dao, chỉ để lại một lời nói như thế sau đó đi ngang qua Sở Dao bước nhanh rời khỏi.

Lời nói dối bị chọc thủng, Sở Dao cắn chặt răng không nói gì thêm, chỉ là đem bàn tay đang cầm điện thoại đặt ở sau lưng theo sự di chuyển của Long Ngọc Tinh mà dời lên phía trước. Sau khi Long Ngọc Tinh rời đi, Sở Dao đối diện với bóng lưng của Long Ngọc Tinh không cam tâm mà hừ một tiếng, tại sao một người ưu tú như vậy lại để tâm đến một người như Lục An Nhiên? Cô ta bất quá chỉ là một cái bao cỏ mà thôi!

Dù cho trong lòng tràn đầy không cam tâm, nhưng Sở Dao vẫn chỉ mím mím môi, điều chỉnh lại một chút trạng thái tâm lý, lúc này đôi mắt vốn dĩ phủ đầy sự tức giận và thù hận được phủ lên một tầng bi thương và ủy khuất, đẩy cửa ra, Sở Dao bước vào lớp học: “An Nhiên... mình... mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Trái tim đang loạn cào cào của Lục An Nhiên vì nghe được âm thanh của Sở Dao, lập tức cổ cảm giác khác lạ đó liền bị thu giấu vào sâu trong nội tâm, ngẩng đầu lên nhìn qua Sở Dao: “Cậu đến rồi?”

“Ừm!” Sở Dao đi đến trước bàn học của Lục An Nhiên: “Chuyện đó, An Nhiên, chuyện tối hôm qua là một sự hiểu lầm, cậu phải nghe mình giải thích! Mình... mình cũng rất là uất ức...”

“Cậu nói đi.” Lục An Nhiên đem quyển sách đang xem gập lại sau đó vẻ mặt rất có hứng thú ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Sở Dao.

“Thật ra... thật ra ly rượu đó là... là của một người khác đưa cho mình, lúc đó mình rất muốn mau chóng khiến mối quan hệ giữa chúng ta trở lại như lúc trước, sau đó, sau đó đang lúc mình không biết nên làm như thế nào, cô ta đưa cho mình hai ly rượu cocktail, để cho mình mời cậu uống rượu, nói là chỉ cần thái độ thành khẩn một chút, cậu sẽ thông cảm cho mình...”

“Ồ?” Lục An Nhiên cười một chút: “Cô ta còn nói với cậu là ly nào cho mình ly nào cho cậu sao?”

“Chuyện này… chuyện này không hề có...” Sở Dao lắc lắc đầu.

“Vậy há chẳng phải là sẽ không xác định được là giữa hai chúng ta ai sẽ là người bị trúng kế?” khóe miệng Lục An Nhiên dương lên: “Như vậy không có vấn đề sao?”

“Mình... mình cảm thấy là do cô ta nhìn không thuận mắt hai chúng ta, nghĩ rằng vốn dĩ hai chúng ta đã là bạn thân của nhau, vậy thì bất kể là ai bị trúng kế, đối phương cũng sẽ bị tổn thương, cho nên...” vẻ mặt Sở Dao tràn đẩy vẻ ủy khuất, một đôi mắt long lanh phủ một tầng hơi nước: “Người này thật sự là bụng dạ khó lường, thật là ác độc!”

“Là ai?” đối với những lời này của Sở Dao, Lục An Nhiên một chút cũng không tin, nhưng cô vẫn thuận theo ý của Sở Dao mà hỏi tới.

“Mình… mình không dám nói…” vẻ mặt Sở Dao như rất sợ hãi, cúi thấp đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục An Nhiên nhưng sau khi chạm vào ánh mắt của cô thì lại di dời xuống đất, hai tay gắt gao nắm thật chắt lấy hai bên vạt áo.

“Vậy thì không cần nói nữa.” Lục An Nhiên đem quyển sách thu vào trong cặp.

“Nhưng mà…” vừa nghe Lục An Nhiên bảo ả ta không cần nói thì ả ta lại có chút vội: “Nhưng mình rất lo lắng cậu không có sự phòng bị lại bị trúng kế lần nữa.”

“Mình không dễ bị trúng kế như vậy!” Lục An Nhiên khinh bỉ dương dương khóe môi, chỉ cần đối với Sở Dao luôn có lòng phòng bị là được.

“Không phải vậy... cậu nghe mình nói, không chỉ ở trường học, bình thường cậu cũng phải cẩn thận một chút.” Vẻ mặt Sở Dao tựa như rất quan tâm lo lắng cho Lục An Nhiên.

“Không phải cậu định nói chính là chị họ của mình chứ!” Lục An Nhiên chế giễu nói: “Bưng rượu cho cậu, sao chị ấy lại tự mình uống? Kể chuyện cười gì thế!”

“Không phải vậy, làm sao có thể là chị An Hân được, chị An Hân quan tâm cậu còn không kịp nữa là!” Sở Dao xua tay nói: “Là... là...”

“Rốt cuộc cậu có nói hay không, nếu như cậu không muốn nói thì thôi đi.” Lục An Nhiên đeo cặp lên nhấc chân liền muốn rời đi.

“Là học tỷ Nhạc Ngưng San!” Sở Dao trưng ra vẻ mặt hạ quyết tâm lớn: “Chính là chị ấy bảo mình làm như vậy!”

“…” lông mày Lục An Nhiên giần giật, quả nhiên không thể đánh giá thấp đôi cẩu nam nữ Sở Dao và Lâm Hạo Thịnh này! Nếu không phải cô hiểu rõ cách làm người của hai người này, cô thật sự sẽ tin! Đối tượng thế thân này thật sự cũng không tồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK