Mục lục
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tràng âm thanh nhẫn nhịn cùng rên rỉ truyền lại từng đợt, Lục An Nhiên nhẹ tay nhẹ chân quay về phòng của cô, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lục An Nhiên tựa lên cánh cửa, giữa hai hàng lông mày có chút kinh sợ.

Không nghĩ đến Lâm Hạo Thịnh cũng có thật nhiều quỹ kế... vì để hãm hại Lục An Nhiên cô cư nhiên lại nguyện ý sử dụng chiêu mỹ nam kế này!

Hai cánh môi Lục An Nhiên từ từ nhếch lên, vươn tay cầm quyển lịch để bàn lên lật xem, ngày 4 tháng sau... trên lịch để bàn, ngày 4 tháng 10 này là sinh nhật của Kỷ Nhu, dựa theo lệ cũ, một ngày này sẽ mời rất nhiều khách khứa quan trọng, dù gì thì Kỷ Nhu cũng là con dâu trưởng của Lục thị, nhất là vào lúc Lục Quân Hạo mất tích mà Lục An Nhiên lại phấn đấu vươn lên như vậy, thời điểm như hiện tại thân phân của Kỷ Nhu đều rất mẫn cảm ở Lục thị, những người muốn thân cận với Lục thị nhất định sẽ nắm bắt cơ hội tốt này mà tiến hành, mà nếu như Lục An Nhiên xảy ra chuyện gì đó vào ngày này thì, thật sự rất thú vị đó...

“Lâm Hạo Thịnh, kế hoạch này của anh cũng mong muốn quá lớn rồi đấy!” Lục An Nhiên nói thầm, nếu như không phải đêm nay ngoài ý muốn để cô nghe được, có quỹ mới biết được tình huống gì sẽ xảy ra? Nhưng mà cô đã biết được rồi thì đương nhiên cũng không thể không có biện pháp phòng bị!

Tắm một trận, Lục An Nhiên nằm lên giường của mình, suy nghĩ phương pháp đối phó, suy nghĩ một hồi liền tiến vào mộng đẹp, mà ngày thứ hai trời vừa hửng sáng, Lục An Nhiên thức dậy theo đồng hồ sinh học, mở hai mắt ra cô rời khỏi chăn, vươn eo một cái để chào đón một ngày mới.

Sau khi làm xong động tác làm nóng cơ thể, Lục An Hổ nói với Lục An Nhiên: “Hôm nay không tập quyền nữa, chúng ta thực chiến một trận đi!”

“Thực chiến?” Lục An Nhiên kinh ngạc: “Vậy không phải là em đơn phương bị ngược đãi sao?”

“Anh sẽ không tấn công, chỉ phòng thủ thôi.” Lục An Hổ vòng tay phải ra sau lưng sau đó vươn tay trái ra đến trước mặt Lục An Nhiên: “Đến đi!”

“Được thôi...” Lục An Nhiên cũng biết, cô khổ cực luyện tập lâu như vậy cũng chỉ là vì vào lúc khẩn cấp cần thiết nhất có thể lấy ra để sử dụng, mà thực chiến chính là một phương pháp để tiến bộ nhanh nhất. Hai tay nắm quyền làm xong động tác chuẩn bị, Lục An Nhiên vừa xông lên chính là xuất ra một quyền hướng đến trước mặt Lục An Hổ.

“Tốc độ quá chậm.” Lục An Hổ nghiêng người một cái liền có thể tránh thoát.

“Hừ.” Lục An Nhiên hừ một tiếng nhanh chóng tiếp cận cơ thể Lục An Hổ sau đó tung ra một đòn đánh ngược khuỷa tay.

“Lúc tấn công không nên chần chừ, phải ra chiêu đột xuất!” Lục An Hổ nhẹ nhàng bắt được cánh tay Lục An Nhiên: “Đừng có suy nghĩ vừa xông lên liền hướng trước mặt kẻ địch mà đánh, tấn công phía dưới càng dễ dàng chiếm được thắng lợi hơn.”

Lục An Nhiên vừa nghe xong liền hướng đến đầu gối Lục An Hổ mà đá xuống.

“Không được dùng chân để đá đầu gối đối phương.” Lục An Hổ lùi về sau mấy bước nói: “Có thể dùng cạnh bàn chân đá vào sườn chân.”

Lục An Nhiên dựa theo lời của Lục An Hổ mà xuất ra một cú đá nghiêng.

“Chân không được cong, đá thẳng ra.” Lục An Hổ sửa chữa động tác chưa đúng của Lục An Nhiên: “Đá lại lần nữa.”

“Đáng ghét!” mãi cũng đá không được, Lục An Nhiên cũng có chút không vui, quay người không đá nghiêng chân theo những gì Lục An Hổ đã nói mà móc ngược lên.

“Ồ...” Lục An Hổ bắt chéo hai tay trước người cùng lúc thực hiện một cú nhảy lùi ngăn chặn chiêu tấn công của Lục An Nhiên: “Nguy hiểm thật.”

“À… kích động quá…” Lục An Nhiên thè đầu lưỡi ra.

“Không sao, đây thật sự cũng là chiêu thức tấn công hay..” Lục An Hổ cười nói: “Nhưng mà động tác chiến đấu của em vẫn còn rất chậm, phải chú ý một chút, xuất chiêu bất kỳ sẽ có hiệu quả tốt hơn!”

“Ồ…” Lục An Nhiên như đang suy nghĩ gì đó gật đầu.

“Tiếp tục nào!” Lục An Hổ ra lệnh. Hai người lại tiếp tục một công một phòng thực chiến với nhau suốt hai tiếng đồng hồ, Lục An Hổ thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên hô ngừng: “Đi thôi! Đi ăn cơm đi, ăn xong liền có thể lên lớp rồi.”

“OK.” Trên trán Lục An Nhiên chảy đầy mồ hôi, đắc ý cười. Hôm nay thật sự cô đã học được rất nhiều!

Hai người ăn cơm xong liền lên xe đến trường, vừa bước vào lớp học các bạn trong lớp liền cười hi hi với Lục An Nhiên khiến cô kinh ngạc: “Có chuyện gì sao? Một đám người cười như nhặt được vàng vậy!”

“Lớp trưởng, có phải là cậu đang hẹn hò với Long học trưởng không!” có người nói lớn lên nghi vấn trong lòng mọi người.

“Không có.” Lục An Nhiên sửng sốt lập tức phụ định: “Nói bậy.”

“Vậy Long học trưởng tại sao lại cứ đến tìm cậu thế!” nữ sinh trong lớp hỏi: “Hôm qua cũng thế, anh ấy đứng ở trước cửa lớp đợi cho đến khi mọi người đều về hết mới tiến vào lớp học, lại còn đóng cửa lớp lại, trong lớp chỉ còn lại có hai người các cậu thôi đó!”

“Hửm?” Lục An Nhiên chớp mắt vô tội: “Các cậu hiểu lầm rồi! Hôm qua là Long học trưởng đưa lời kịch qua đây, không phải Kỷ Linh phải đóng vai nữ chính trong vở kịch sân khấu sao? Ban đầu là do mình tiến cử, cho nên mình phải làm luôn cả việc dự bị, cũng có thể nói là mình cũng phải học thuộc kịch bản, nếu như hôm đó Kỷ Linh xảy ra chuyện gì không thể lên diễn được, mình phải làm người thay thế đó!” Lục An Nhiên cầm quyển lời kịch trên bàn lên: “Chính là quyển này nè!”

“Hả?” giọng điệu trong lời nói của mọi người đều có chút thất vọng: “Là như vậy thôi sao…”

“Nếu không các cậu tưởng là gì?” Lục An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Các cậu đó! Chỉ để ý đến mấy chuyện tầm phào thôi...” Lục An Nhiên quét mắt khắp bốn phía, đem ánh mắt hướng đến bạn học ngồi sau lưng Tần Thư Mặc: “Nói ra thì các cậu ai có thể liên lạc với An Cách không, hình như hôm qua cậu ta đã không lên lớp rồi.”

“À?” Mọi người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, sau cùng đem ánh mắt tập trung lên nữ sinh ngồi sau bàn của An Cách: “Từ Á, nhà cậu hình như cách nhà An Cách không xa lắm...”

“Ồ, đúng!” nữ sinh tên Từ Á gật gật đầu nói: “An Cách ở cùng một khu chung cư với mình.”

“Nếu như hôm nay còn không có tin tức cậu ấy, có thể nhờ cậu đến nhà cậu ấy hỏi thăm chút không?” Lục An Nhiên nói: “Nếu như cần thiết mình sẽ đi qua đó với cậu.”

“Không sao, mình đi hỏi là được.” Từ Á cười nói: “Lớp trưởng thật sự còn tận trách hơn chủ nhiệm lớp nha!”

“Đúng đó!” mọi người đều phối hợp nói, chủ nhiệm lớp bọn họ thật sự chẳng có tí trách nhiệm nào! Mặc dù khả năng lên lớp rất tốt, nhưng ngoại trừ việc lên lớp thì toàn bộ những chuyện khác của lớp đều do Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc làm cả, một chút cũng không giống với những lớp học khác! Nhưng mà cũng vì nguyên nhân này, vị trí của Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc trong lòng những bạn học trong lớp đều trở nên rất quan trọng.

“À...” Lục An Nhiên cũng không biết nói gì hơn.

“Khụ khụ...” trong lúc mỗi người một câu oán trách, thân là chủ nhiệm của lớp – Lư Duệ cầm sách tiếng Anh tiến vào lớp học, khoảnh khắc khi anh ta bước vào, trong lớp trở nên im phăng phắc, mà đồng thời lúc này tiếng chuông báo vào lớp cũng vang lên. Đứng trên bục giảng, Lư Duệ nhìn quanh lớp học nói: “Mở trang 34 của sách ra, số 1 đọc đoạn đầu.” Giống như là chuyện lúc nãy chưa hề xảy ra, Lư Duệ trực tiếp bắt đầu bài học.

Nếu như Lư Duệ cũng đã xem như chuyện lúc nãy không hề xảy ra, các học sinh tự nhiên cũng sẽ không nói thêm gì, mọi người cũng nương theo âm thanh đọc tiếng Anh rõ ràng của số 1 mà bắt đầu tiết học thứ nhất.

Một buổi sáng kết thúc, tạm thời thông báo buổi huấn luyện quân sự chiều nay sẽ đổi thành giờ tự học, toàn bộ học sinh đều vui vẻ không dứt, ngay đến cả khi ăn cơm trong căn tin, âm thanh nói chuyện của mọi người cũng đều lớn hơn so với ngày thường.

“An Nhiên, không cần học quân sự thật sự sướng chết đi được!” Kỷ Linh cười tủm tỉm nói: “Mình ghét học quân sự quá đi!”

“Dù gì thì cậu cũng đâu còn học quân sự thêm mấy ngày nữa đâu.” Lục An Nhiên nói: “Tuần sau cậu đã phải tập luyện vở kịch kia rồi, không cần tiếp tục tham gia học quân sự nữa, cậu cứ cười thầm đi!”

“Lục đại thiện nhân, đại ân đại đức của người tiểu nữ tử không biết lấy gì có thể báo đáp...” Kỷ Linh khoa trương làm một cái lan hoa chỉ (đây là một động tác tay mà mấy chụy hay làm í, ngón trỏ và ngón út chỉ thẳng ra, ngón cái, ngón giữa và ngón áp út gập lại), thanh thanh cổ họng học theo giọng điệu của những diễn viên kinh kịch: “Chỉ có một tấm thân này mà thôi ~”

“Ta không cần.” Lục An Nhiên giả vờ khinh bỉ lắc lắc tay: “Cậu vẫn là đi kiếm chỗ nào mát mẻ hơn mà đi đi!”

“Xì...” Kỷ Linh trợn trắng mắt: “Thật là, không cho người ta một chút mặt mũi nào!”

“Ha ha ha...” Tần Thư Mặc cười lên: “Kỷ Linh, mặt cậu tròn như vậy rồi còn cần mặt mũi chi nữa! Còn cần mặt mũi nữa há chẳng phải trên mặt lại thêm thịt nữa sao!”

“Cậu!” Kỷ Linh chỉ vào Tần Thư Mặc tức giận đến nỗi hàm răng ngứa ngáy: “Tần Thư Mặc cậu thật sự làm cho người ta ghét chết được!” đáng đời cho cậu không theo đuổi được Lục An Nhiên! Đương nhiên câu nói sau cùng Kỷ Linh không hề nói ra, chỉ là bĩu mỗi hừ một tiếng: “Đáng ghét!”

“Ha ha!” Lục An Nhiên cũng cười lên: “Kỷ Linh cậu có thể đánh cậu ấy mà!”

“Lục An Nhiên, cậu không được chơi xấu nhau như vậy nha!” Tần Thư Mặc cười nói.

“Mình mới lười đi đánh cậu ấy!” Kỷ Linh cho Tần Thư Mặc một cái trợn mắt, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lục An Hổ bưng khay cơm đi về hướng bên này, Kỷ Linh vội vàng lắc lắc tay: “Lục An Hổ, bên này! Bên này!”

Lục An Hổ nghe thấy âm thanh của Kỷ Linh liền chạy qua bên này, chiếc bàn mà ba người Kỷ Linh ngồi có bốn chỗ, Lục An Nhiên ngồi sát cửa sổ, đối diện là Tần Thư Mặc, bên cạnh là Kỷ Linh, mà Lục An Hổ ngồi vào chính là đối diện với Kỷ Linh.

“An Hổ, cậu nói nghe xem, mặt của Kỷ Linh có phải lại tròn hơn rồi không!” Lục An Nhiên cười nói.

Lục An Hổ dùng đũa nâng cằm Kỷ Linh lên giả vờ thật sự nghiên cứu: “Mặt tròn nữa sao? Không có mà!”

“Các cậu nghe đi! Các cậu nghe đi!” Kỷ Linh lập tức lấy lại tinh thần, mặt của cô làm sao lại càng ngày càng tròn chứ!

“Chỉ là càng ngày lại càng giống nhân vật chính trong truyện tranh rồi!” Lục An Hổ nói.

“Truyện tranh nào?” Lục An Nhiên cười nói: “?”

“An Nhiên!” Kỷ Linh nắm chặt tay lại kháng nghị nói: “Mình chỗ nào giống chứ!”

“<Mr.Dull>?” Tần Thư Mặc hỏi.

“Đó không phải vẫn là heo sao?!” Kỷ Linh kháng nghị: “Chỗ nào của mình giống heo chứ?!” hiện tại mỗi ngày cô đều phải khổ cực học quân sự, học thêm cũng rất khổ cực, cho nên đương nhiên phải ăn nhiều hơn một chút rồi! Chỉ là mỗi bữa ăn thêm nửa chén cơm mà thôi, làm sao có thể mập lên được?!

“Không phải heo không phải heo!” Lục An Hổ lắc tay nói: “Là mèo!”

“Mèo?” Lục An Nhiên cùng Tần Thư Mặc nhìn nhau một cái, lại nhìn Kỷ Linh, hàng này cũng nặng cỡ 10 cân chẳng kém, chỗ nào còn giống mèo cơ chứ!

“Chính là loại mèo điện tử kia!” Lục An Hổ nói tiếp: “Trên bụng có một cái túi.”

“<Đô ra e mon>?” Tần Thư Mặc đoán.

“Nó không phải còn có một cái tên khác sao?” Lục An Hổ cười nói: “Lam mập mạp cái gì đó...”

“Lục! An! Hổ!” Hai tay Kỷ Linh nắm lại thành quyền đấm vào cánh tay Lục An Hổ: “Ai bảo miệng cậu ngứa ngáy! Đánh chết cậu!”

Sức lực nhỏ bé của Kỷ Linh đánh trên cánh tay Lục An Hổ chỉ mạnh hơn lực mát xa một chút, lại làm cho Lục An Hổ trêu đùa thêm một trận nữa.

Lục An Nhiên bò trên bàn cười đến đau cả bụng, Tần Thư Mặc cũng cười đến thoải mái.

Mà trên một chiếc bàn đối diện chéo so với bàn của bọn họ, ánh mắt của Lưu Linh và Tiêu Nghiên lộ ra tia hung ác, tại sao Lục An Hổ loại thích loại mặt hàng này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK