Đại khái là vì một nguyên nhân nào đó, Lục An Nhiên vừa nghĩ liền thông suốt, vẫn là do Lục An Hổ đứng bên cạnh dùng ngón tay chọc chọc vào cô, lại còn dùng ánh mắt dò hỏi. Lục An Nhiên lắc lắc đầu, ý nói anh đừng nói chuyện, sau đó tự mình vác ba lô sau lưng chạy đến trước mặt mọi người: “Bác Lục, kết quả kiểm tra tổng quát hôm nay như thế nào rồi?”
“A? À…” Bác Lục có thể là do suy nghĩ quá xuất thần, lúc Lục An Nhiên nhẹ nhàng hỏi mởi ngẩng đầu lên: “Đại tiểu thư? Cô về rồi à?”
“Kết quả kiểm tra như thế nào rồi?” Lục An Nhiên không sợ gì cả trực tiếp hỏi thẳng.
“À? Cái này…” Bác Lục ngập ngừng một chút cười nói: “Không có vấn gì, bác sĩ nói ngoại trừ lượng đường trong máu có hơi cao, nói rằng phải chú ý điểm này một chút, những cái khác cũng không có vấn đề gì.”
“Anh An Duy, anh nói đi. Em biết là anh sẽ không lừa em.” Rõ ràng trên khuôn mặt Lục An Nhiên đã có vẻ tức giận, quay đầu trực tiếp hỏi Lục An Duy.
“…” Lục An Duy bị gọi trúng tên có hơi sửng sốt, sau đó từ trong quyển sách ngẩng đầu lên: “Bác sĩ nói… trong não hình như bị sưng lên một khối, cụ thể là cái gì thì ngày mai xem báo cáo xét nghiệm mới biết được.”
“Trong não bị sưng lên một khối ư?” Lục An Hổ lặp lại một lần nữa, mặc dù anh không am hiểu về phương diện y học, nhưng anh cũng biết đây là loại bệnh gì!
“Ngày mai khi xác định được vấn đề, trực tiếp làm phẩu thuật đi!” Lục An Nhiên nói.
“Đại tiểu thư, tôi không sao.” Bác Lục cười có vẻ đáng thương và miễn cưỡng: “Ước chừng đây cũng chỉ là một căn bệnh nhỏ, không cần phải mổ đâu.” Trong lòng ông vô cùng hiểu rõ, chỉ sợ là một khối u, bác sĩ đã nói có 50% khả năng là một khối u. Nếu như muốn phẫu thuật thì đề nghị lựa chọn phẫu thuật ngay vùng mắt là có hệ số an toàn lớn nhất. Nhưng mà cho dù hệ số an toàn có lớn đi chăng nữa, thì cũng chỉ có 40% cơ hội sống sót. Nếu đã như vậy, ông tình nguyện ở lại bên cạnh lão gia thêm hai năm nữa, cũng không hi vọng là sẽ như vậy mà chết đi trên bàn phẫu thuật!
Ông vốn dĩ không muốn nói chuyện này cho Lục Kiếm Hào biết, nhưng Lục Kiếm Hào lại trực tiếp hỏi Lục An Duy, Lục An Duy lại thuật lại tình huống đúng sự thật một lần, lúc đó Lục Kiếm Hào liền muốn an bài cho ông đi ra nước ngoài làm phẫu thuật. Nhưng ông đã từ chối…
Nếu như phẫu thuật thất bại thì bản thân sẽ trực tiếp chết trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo đó, nếu đã như vậy, không bằng ông kéo dài thêm vài năm nữa, tiếp tục dùng đoạn thời gian ngắn ngủi còn lại hầu hạ lão gia chăm sóc tiểu thư, dù gì ông cũng đã có tuổi, có sống tiếp cũng chỉ kéo dài được mười năm hay tám năm, không cần thiết tạo cái tội kia, còn lãng phí tiền!
“Bắt buộc phải làm phẫu thuật!” Thái độ Lục An Nhiên cứng rắn, hai kiếp làm người, cô liền hiểu rõ nếu như không làm phẫu thuật thì kết cục của bác Lục sẽ như thế nào! Nỗi đau khổ hành hạ đó, Lục An Nhiên tuyệt đối không muốn để bác Lục tiếp tục chịu thêm lần nữa. Tư vị đó cô không tận mắt chứng kiến vì thế cơ bản cô cũng không biết như thế nào, nhưng cô đã vô số lần nhìn thấy bác Lục đập đầu mình xuống ván giường, cầu xin cô giúp ông, kết thúc cuộc đời của ông… nỗi đau đó, Lục An Nhiên nhìn thấy liền đau thắt tim…
“Đúng.” Lục Kiếm Hào thở dài một hơi nặng nề, hạ quyết tâm đem ly trà mạnh mẽ đặt vào khay trà: “Tiểu Nhu, lập tức liên hệ với bác sĩ Steve Hicks, nói với ông ta bên này có bệnh nhân phải làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, nếu như là… liền lập tức chuyển hồ sơ bệnh án cho ông ấy.”
“Vâng thưa ba!” Kỷ Nhu đứng dậy đi sắp xếp.
“Cái này…” Bác Lục có chút hoang mang nhìn Lục Kiếm Hào: “Lão gia, tôi không sao, thật đó.”
“Bác Lục!” Lục An Nhiên kéo bác Lục lại nói: “Bác cứ nghe lời con! Hiện nay y học rất phát triển, xác suất tử vong rất nhỏ! Bác sĩ Steve Hicks lại là chuyên gia về lĩnh vực này, phát hiện sớm cũng tốt, nếu như phát hiện quá muộn, ngay cả trị liệu mắc tiền cũng không kịp nữa!”
“Báo cáo của ngày mai, tôi sẽ đi với ông! Tôi muốn tận tai nghe xem bác sĩ nói gì!” Lục Kiếm Hào quyết định.
“Chuyện này… chuyện này thật sự không nên!” Bác Lục vội vàng ngăn cản: “Lão gia, tôi thật sự không sao, có khả năng là do bác sĩ chẩn đoán sai cũng nên!”
“Ý tôi đã quyết, ông không cần nói gì nữa.” Lục Kiếm Hào hít thở mạnh, ông Lục cũng theo ông hơn nữa cuộc đời rồi, tuy nói là người hầu, nhưng ông vẫn luôn xem ông Lục như anh em. Không cần biết tiêu tốn bao nhiêu tiền, ông cũng phải trị khỏi cho ông ấy.
“…” hầu hạ Lục Kiếm Hào nhiều năm như vậy, bác Lục đã quá hiểu rõ tính cách của Lục Kiếm Hào, nếu như Lục Kiếm Hào đã nói như vậy, liền đại biểu cho việc sẽ không có sự thay đổi ý kiến nữa, chỉ có thể thở dài một hơi. Ông bất quá chỉ là một người hầu, hà tất phải làm như vậy chứ?
Chuyện này liền như thế mà quyết định, dùng xong cơm tối, Lục Kiếm Hào liền đi lên thư phòng, bác Lục như cũ vẫn đi theo sa hầu hạ. Lục An Nhiên quay về phòng, mới bắt đầu đi học ngày đầu tiên, bài tập không nhiều, Lục An Nhiên dùng thời gian nửa tiếng đồng hồ giải quyết hết toàn bộ bài tập của tất cả các môn sau đó mở máy tính xách tay ra, bắt đầu tiến hành làm bản kế hoạch sửa chữa trang trí nhà hàng, căn cứ theo bản mô tả bằng hình ảnh của Kỷ Nhu, Lục An Nhiên ưu tiên đề xuất yêu cầu đối với vật liệu xây dựng, sau đó đính kèm theo bản mô tả bằng hình ảnh, trong đó ghi chú rõ ràng bằng chữ, phải mất ba giờ đồng hồ mới hoàn thành bản kế hoạch sửa chữa trang trí. Sau khi thiết kế xong, Lục An Nhiên vốn không hề trực tiếp gửi qua cho Lục Kiếm Hào, mà là gửi qua hòm thư của Kỷ Nhu, lúc này Kỷ Nhu cũng đang tra cứu tư liệu trên máy tính, sau khi nghe thấy âm thanh báo thư, liền cẩn thận xem xét một lần bản kế hoạch của Lục An Nhiên, sau đó đi đến phòng của Lục An Nhiên, chỉ ra vài ký hiệu không rõ ràng và không thích hợp cho lắm, sau khi nghe xong Lục An Nhiên rất nghiêm túc ghi chép, sau đó lại sửa chữa lại một lần.
Kỷ Nhu ở bên cạnh quan sát, tùy thời điềm mà hướng dẫn, thậm chí đến cả các loại định dạng cũng sửa qua một lần. Lại qua thêm ba tiếng đồng hồ Lục An Nhiên mới có thể làm ra một bản kế hoạch phù hợp. Sau đó gửi vào hòm thư của Lục Kiếm Hào.
Khi hoàn thành xong hạng mục này cũng đã đến nửa đêm nên đi ngủ, Lục An Nhiên xoa bóp hai vai nhức mỏi, cùng Kỷ Nhu nói câu chúc ngủ ngon liền đi vào phòng tắm tắm qua một trận nước nóng, lại làm vận động co giãn cơ thể một lần nữa, thả lỏng gân cốt một chút. Lục An Nhiên mới ngồi vào lại bàn học, lấy quyển sổ nhật ký ra, ghi lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay và những cảm nhận về chúng, sau đó cô khép quyển sổ lại, bỏ quyển nhật ký vào trong ngăn kéo lúc này trên tay đột nhiên động phải một đồ vật đem lại cho cô một cảm giác lạnh lẽo. Lục An Nhiên sửng sốt, cầm chiếc hộp bằng bạc từ trong ngăn kéo, mở ra, một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt hiện ra trước mắt. Chế tác tinh xảo, kiểu dáng cao quý. Lục An Nhiên dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên mặt nạ, trước mặt lại hiện lên một đôi mắt ấm áp thâm tình. Suy nghĩ cũng không khống chế được mà bay xa…
Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?
“Không đúng!” lắc đầu vài cái, đem bóng dáng người đàn ông đó ném ra khỏi đầu, cô tại sao lại nghĩ đến người đó rồi chứ? Đem mặt nỏ bỏ lại vào trong hộp nhét vào ngăn kéo, Lục An Nhiên phiền não đẩy ngăn kéo lại, không phải cô đã quyết định rồi sao? Tuyệt đối không nên tin tưởng vào cái gọi là tình yêu nữa, cô chỉ cần giữ gìn thật tốt Lục thị là được!
“Đi ngủ! đi ngủ!” tự mình lẩm bẩm thôi miên bản thân, Lục An Nhiên tắt đèn, sau đó lăn vào trong chăn, có lẽ thật sự có chút mệt mỏi, chỉ ba bốn phút trôi qua, Lục An Nhiên liền đã nặng nề chìm vào giấc ngủ, trong ảo mộng ngọt ngào, cô lại mơ thấy người đàn ông đó một lần nữa, anh ta vẫn đeo chiếc mặt nạ đó, cô không thể nhìn thấy mặt người đó, những phút cuối cùng, lúc cô vươn tay ra với ý định tháo mặt nạ kia xuống, người đàn ông đột nhiên lại lùi về sau mấy bước, sau đó không tiếng động mà lắc lắc đầu.
“Này! Rốt cuộc anh là ai?” Lục An Nhiên muốn biết đối phương là ai, nhưng người đàn ông đó lại không cho cô cơ hội để truy vấn, nhìn chăm chằm cô, bóng dáng lại càng ngày càng cách xa, càng ngày càng mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất trước mắt cô.
…
Âm thanh đồng hồ báo thức truyền đến, Lục An Nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại, ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt và huyệt thái dương có chút đau nhức, hình như cô đã mơ một giấc mơ, nhưng nội dung trong giấc mơ đó, cô lại không nhớ rõ… có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ được…
Dùng sức hít thở thật sâu vươn vai một cái, Lục An Nhiên vỗ vỗ đầu, quyết định không quan tâm nó nữa. Sau khi tắm xong thay một bộ đồ thể thao. Bắt đầu từ hôm nay Lục An Hổ sẽ dạy cho cô những động tác tự vệ, cô vẫn rất là chờ mong.
Lúc ra đến sân, Lục An Hổ đã kết thúc một giờ đồng hồ làm nóng cơ thể, nhìn thấy Lục An Nhiên đã đến, liền mở miệng nói: “Vận động làm nóng cơ thể trước đi!”
Lục An Nhiên gật đầu, bắt đầu khởi động từ trên đầu xuống, ước chừng khởi động làm nóng thân thể khoảng mười phút, cảm giác cơ thể thật sự đã có chút nóng lên, Lục An Nhiên gật đầu với Lục An Hổ, ra hiệu bản thân đã hoàn tất làm nóng thân thể.
Lục An Hổ liền bắt đầu chính thức chỉ dạy: “Trước tiên bắt đầu từ cái cơ bản nhất đi! Những quyền pháp được học trong buổi quân huấn hôm qua đã được coi là động tác cơ bản nhất trong quân thể quyền rồi, võ thuật trong quân đội chủ yếu là dùng tay đấm chân đá, cướp dao cướp súng đại loại thế đều là sự kết hợp giữa các động tác mà tạo thành một loại quyền thuật. Từ nhỏ anh đã bắt đầu luyện tập, cảm thấy mà nói thì những động tác đó chính là cơ bản nhất, hiện tại ở độ tuổi của em đã bỏ qua khoảng thời gian luyện tập thích hợp nhất, vẫn là dạy cho em những động tác tương đối có thể tiếp nhận được là tốt nhất.
“Anh An Hổ, ngoại trừ quân thể quyền thì anh còn học thêm gì nữa không?” Lục An Nhiên tò mò hỏi.
“Anh và anh trai anh chủ yếu học Bát cực quyền.” Lục An Hổ nói: “Nhưng mà hiện tại đối với em mà nói tập nó thì quá sớm, trước tiên em cứ học quân thể quyền đi đã!”
“Ừm.” Lục An Nhiên gật đầu.
“Quân thể quyền tổng cộng gồm ba bộ, kỳ quân huấn của chúng ta chỉ dạy mục đầu tiên của bộ thứ nhất, bộ đầu tiên của quân thể quyền đối với phòng thân tự vệ có một tác dụng nhất định, động tác tương đối cơ bản, đều là sự kết hợp giữa những động tác cơ bản mà tạo thành một chiến lược cố định, cũng có thể tăng cường sức khỏe. Trước tiên anh sẽ dạy em cái này!”
“Được!” Lục An Nhiên đáp một tiếng, liền bắt đầu nghiêm túc học từng chiêu thức.
Một đối một chỉ dạy, đích thân chỉ đạo, cộng thêm kinh nghiệm lâu năm của Lục An Hổ, thực sự so với lúc ở trong quân huấn học được nhanh hơn nhiều. Thời gian một buổi sáng đã đem mười sáu động tác của bộ thứ nhất học xong, chỉ là động tác vẫn còn có chút chưa đạt chuẩn, chiêu thức cũng không liền mạch. Bất quá chỉ là ngày đầu tiên học được như vậy cũng đã tốt lắm rồi.