Quản giáo của lớp D một người họ Ngô một người họ Hác, đều là thanh niên trên hai mươi tuổi, nhập ngũ chưa tới hai năm, làn da rám nắng, thân hình cũng không được cho là cao lắm. Đứng ở phía trước đội ngũ, tuyên bố một vài nội quy và yêu cầu về thời gian giờ giấc sau đó liền để cho Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc dẫn đầu cả lớp, trước tiên cho cả lớp chạy chậm hai vòng quanh sân vận động, sân vận động của Nhất trung có độ lớn nhỏ tiêu chuẩn, một vòng quanh sân vận động có cự ly 400m, hai vòng chính là 800m.
Khi chạy hai vòng này tốc độ của Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc vốn không hề nhanh, vì thế khi chạy đến chỗ quản giáo lại bị thúc giục chạy nhanh hơn một chút, nhưng hai người vốn cũng không hề có gia tăng tốc độ, cứ như vậy, lúc chạy xong 800m, có một số nữ sinh khuôn mặt vẫn đỏ bừng, thở hổn hển.
Nghỉ hết năm phút sau khi chạy xong liền bước vào tập tư thế quân đội, đứng một tiếng đồng hồ không nhúc nhích, chỉ cảm thấy mồ hôi cứ nương theo viền mũ mà chảy xuống, chảy vào mắt cũng chỉ có thể liều mạng mà nháy mắt cho mồ hồi chảy ra. Một tiếng sau đó, sau lưng không ít học sinh đều bị ướt đẫm, còn có hai nữ sinh bị ngất xỉu do thể chất kém, đều được dìu vào nơi mát mẻ nghỉ ngơi bổ sung thêm nước.
Sau khi đứng xong tư thế quân đội, quản giáo cho phép nghỉ ngơi, sau đó mọi người liền la hét và cùng nhau tập trung vào những nơi mát mẻ hơn, mặc dù hiện tại là thời tiết tháng chín, nhưng ánh mặt trời về chiều một chút cũng không nhân nhượng với mọi người!
Nghỉ ngơi mười lăm phút sau, quản giáo lại gọi mọi người tập hợp chạy 800m, những học sinh bình thường chỉ biết học hành và làm bài đều kêu khổ không ngớt, nhưng vẫn cố gắng lê lết cơ thể mệt mỏi chạy hết 800m, lại nghỉ ngơi năm phút, quản giáo bắt đầu tiến hành dạy những động tác võ thuật trong quân đội.
Hai huấn luyện viên, một người hô, một người thực hiện động tác. Từng chiêu thức đều làm cho những học sinh chưa tiếp xúc qua đều nhìn đến ngây người. Sau khi thực hiện hết động tác đầu tiên của tiết thứ nhất, quản giáo thông báo cho toàn học sinh là trong kỳ quân huấn này mọi người chỉ cần học xong động tác đầu tiên của tiết này là được.
Những học sinh phải tiếp xúc với những thứ mà trước đây họ chưa từng thấy qua, người nào người nấy đều ngứa ngáy tay chân ham muốn học theo. Sau đó, mặc dù động tác này cảm thấy rất là ngầu, nhưng muốn học lại rất là khó, khoảng thời gian tiếp theo đó, chỉ dạy cho học sinh hai động tác này, cho đến khi sắp hết giờ học vẫn có một số học sinh động tác chưa được tiêu chuẩn.
Quản giáo trước tiên sửa từng cái động tác của học sinh nhiều lần, sau đó liền biến thành tức giận, sau nữa là vừa tức giận vừa buồn cười mà ôm lấy huyệt thái dương không biết nên nói gì nữa. Ở đây là Nhất trung thành phố đó! Không phải bọn họ đều là những người thông minh nhất của thành phố S này sao? Tại sao chỉ có hai động tác nói đi nói lại nhiều lần như vậy bọn họ cũng đều không làm được… thật rối rắm…
Lúc này có một nữ học sinh mặc đồng phục mùa hè của Nhất trung chạy tới nói nhỏ với quản giáo cái gì đó, sau khi nói xong quản giáo gật gật đầu, nữ sinh kia lại lần nữa chạy đi.
Tiếng chuông báo hết tiết đúng giờ vang lên, sau khi tập học học sinh lại quản giáo nói: “Bây giờ giải tán, hai vị Lớp trưởng đến văn phòng Hội học sinh ở dãy học A lầu 3 họp, những học sinh khác về lớp học lấy cặp sách ra về.”
Lục An Nhiên nghe thấy điều này, chỉ có thể nhìn về hướng Tần Thư Mặc mà cười khổ một tiếng.
“An Nhiên…” Kỷ Linh để tay lên vai của Lục An Nhiên: “Nhiệm vụ nặng nề… cực khổ rồi!”
“Haizz…” Lục An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thanh thanh cổ họng, kêu gọi mọi người đang chuẩn bị đi về: “Đợi một chút!”
Nghe thấy âm thanh của Lục An Nhiên, mọi người đều ngừng bước chân quay đầu lại nhìn cô: “Có chuyện gì vậy Lớp trưởng?” “Đừng vội về, làm một vài động tác kéo giãn thân thể, xoa bóp đùi và cánh tay, có thể làm giảm bớt sự co giãn cơ và đau nhức cơ bắp. Buổi tối sau khi tắm cũng nên cố gắng vận động làm động tác co giãn cơ thể, nếu không ngày mai nhất định mọi người sẽ không dậy nỗi đâu!” Lục An Nhiên đề xuất ý kiến quý báu của mình, những ngày đầu tiên cô cùng Lục An Hổ luyện tập buổi sáng, nếu như không phải Lục An Hổ luôn giám sát việc làm động tác kéo giãn thân thể này, cô nhất định sẽ không muốn nhúc nhích nữa.
Học sinh sau khi nghe xong ở nơi không xa liền làm động tác kéo giãn đấm bóp tay chân gì đó, sau đó mới chào tạm biệt từng tốp rời khỏi. Hai vị quản giáo vẫn chưa đi xa, cho nhau một cái liếc mắt sau đó gật đầu, rồi mới nhẹ nhàng rời đi, bọn họ vẫn còn phải đi tập hợp nữa! Tụi học sinh đã tan học về nhà, còn bọn họ sau khi ăn cơm tối xong mới chính thức bắt đầu thời gian huấn luyện.
Sau khi dặn dò các bạn học kỹ càng Lục An Nhiên mới cùng với Tần Thư Mặc đi về hướng văn phòng Hội học sinh, đứng trước cửa văn phòng Hội học sinh, Lục An Nhiên lại gặp phải Sở Dao, sau khi giả vờ hỏi thăm vài câu, Lục An Nhiên bước vào phòng Hội học sinh trước. Trong văn phòng có một chiếc bàn dài hình bầu dục, trên bàn đã có đông đủ 8 thành viên phụ trách các lớp và hai người chưa từng gặp mặt qua, một nam một nữ ngồi ở vị trí chủ đạo, nhìn bộ dáng hình như cũng là người của Hội học sinh, vả lại chức vụ cũng không thấp. Thấy các Lớp trưởng đã đến đông đủ, vị nam sinh ngồi ở ghế chủ đạo đứng lên thanh thanh cổ họng nói: “Đều đến đông đủ rồi nhỉ! Trước tiên tôi giới thiệu sơ lược về bản thân, tôi là chủ tịch Hội học sinh, tên Phượng Lập Hành, là chủ tịch Hội học sinh của Nhất trung thành phố S, hai người bên cạnh tôi đây là hai vị Hội phó, vị này là Long Ngọc Tinh dẫn dắt lớp D, mọi người chắc là đều đã biết cậu ấy.” Phượng Lập Hành giơ tay chỉ vào nữ sinh cột tóc đuôi ngựa trên mặt đeo một cặp kính gọng tròn ngồi bên phải nói: “Vị Hội phó này tên Hoàng Oanh, là tinh anh cốt cán của Hội học sinh, là một người toàn năng.”
Long Ngọc Tinh nhẹ nhàng gật đầu xem như là lịch sự chào hỏi, Hoàng Oanh cười với những bạn Lớp trưởng mới đang ngồi bên kia nói: “Tôi tên Hoàng Oanh, lớp 3A, vốn không hề lợi hại như Hội trưởng đã nói đâu.”
Lời giải thích của Hoàng Oanh khiến những Lớp trưởng đang ngồi bên kia đều cười lên, không khí đang căng thẳng cũng dần dần được nới lỏng.
“Hoàng Hội phó sao lại khiêm tốn như vậy?” Phượng Lập Hành cười cười, sau đó ho nhẹ một cái: “Thực ra mục đích gọi mọi người đến đây, một là muốn cùng với mọi người làm quen với nhau, một điều khác là muốn nói cho mọi người biết về chính sách cải cách của Hội học sinh trong năm nay.” Phượng Lập Hành nói tiếp: “Năm nay Hội học sinh sẽ kết nạp thêm một thành viên mới của năm nhất.”
Ngay lúc âm thanh của Phượng Lập Hành vang lên, không ít người ánh mắt đều sáng lên, phải biết là Hội học sinh của Nhất trung rất khác biệc so với những trường Cao trung khác, không nói đến việc hằng năm đều nhận được số lượng lớn những giải thưởng vàng, còn có thể tham gia vào những hoạt động bình chọn lớn trong và ngoài nước, thêm vào đó là sẽ được đảm bảo được nhận vào các trường Đại học nổi tiếng… có lí lịch nằm trong Hội học sinh của Nhất trung thành phố sẽ làm cho lí lịch trích dẫn của họ thêm chút điểm nhấn.
Kiếp trước cơ hội này đã bị Sở Dao lấy đi, Lục An Nhiên liếc mắt hướng qua phía Sở Dao, khóe miệng dương lên. Không biết là năm nay Sở Dao có còn may mắn như vậy nữa không… ai gia nhập vào Hội học sinh cũng không là vấn đề với cô, chỉ cần không phải Sở Dao là được!
“Mục tiêu lựa chọn tạm thời sẽ là Lớp trưởng của các lớp, cũng chính là các bạn đang ngồi ở đây.” Phượng Lập Hành nhìn khắp một vòng mọi người, đem tất cả biểu tình trên khuôn mặt của tám vị Lớp trưởng mới này thu hết vào trong mắt: “Khi được chỉ định là ứng cử viên các bạn sẽ phải chia sẻ một số nhiệm vụ đơn giản của Hội học sinh, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của mọi người, nhưng mà phải để cho chúng tôi thấy được thành ý của các bạn. Có lẽ là nói thừa, nhưng tôi vẫn muốn hỏi các bạn là có ai muốn từ bỏ quyền ứng cứ không?”
Một cơ hội tốt như vậy đang bày ra trước mặt, ai lại muốn từ bỏ cơ chứ? Các bạn Lớp trưởng quay sang nhìn nhau, cả khuôn mặt hiện lên biểu tình khôi hài, làm sao có thể có người sẽ từ bỏ chứ? Đây thật sự là một câu quá dư thừa…
“Ừm?” Phượng Lập Hành nhìn sang hai bạn học sinh một nam một nữ cùng lúc giơ tay lên: “Hai bạn là?”
“Lục An Nhiên lớp D.”
“Tần Thư Mặc lớp D.”
“Lớp D của các bạn từ bỏ ứng cử sao?” Phượng Lập Hành dường như rất có hứng thú, nghe đến tên của Lục An Nhiên Phượng Lập Hành không vết tích mà liếc nhìn sang Long Ngọc Tinh: “Nguyên nhân là gì?”
“Không có thời gian.” Trước mắt Lục An Nhiên sẽ phải bận rộn với công việc khai trương nhà hàng mới, làm gì có thời gian đi quản những chuyện vặt vãnh của Hội học sinh cơ chứ! Làm Lớp trưởng cũng là do bị rút thăm trúng thưởng có được hay không?
“Không hứng thú.” Gương mặt Tần Thư Mặc cũng là một vẻ không quan tâm, Hội học sinh gì đó, đối với anh mà nói vốn dĩ không có lợi ích gì cả. Lấy thành tích của anh ra mà nói anh căn bản không cần nhờ vào sự giúp đỡ của Hội học sinh này, đơn giản một câu chính là: học bá điểm cao, tùy hứng!
“Thú vị…”Phượng Lập Hành hơi hơi nhắm mắt, khóe miệng giương lên một độ cong.
“…” những Lớp trưởng còn lại cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu… thật sự có người từ bỏ ứng cử à! Rõ ràng là một cơ hội tốt như vậy… hai con người này bị ngốc sao?
“Tan họp.” Phượng Lập Hành dùng ngón tay gõ lên mặt bàn một cách có tiết tấu: “Hai vị Hội phó ở lại, những người khác có thể về rồi.”
Nghe thấy lời của Phượng Lập Hành, từng người từng người đều đứng lên rời khỏi văn phòng Hội học sinh.
Khi cửa vừa đóng lại, Phượng Lập Hành liền nghiêng đầu sang, một tay nắm cằm một tay khác vẫn tiếp tục có tiết tấu gõ lên mặt bàn: “Long thiếu, cô bạn gái nhỏ của cậu thật sự không cho người ta chút mặt mũi nào nha!”
“So? (Vì thế?) Long Ngọc Tinh liếc mắt nhìn sang người anh em tốt cùng chơi từ nhỏ đến lớn với anh, khóe miệng như cười như không.
“Nói chứ hai người tới bước nào rồi?” Hoàng Oanh tháo cặp kính gọng tròn trên sống mũi xuống, để lộ ra một đôi mắt thập phần linh động to tròn, chớp chớp mắt nhìn sang Long Ngọc Tinh một khuôn mặt bát quái nhiều chuyện.
“Long thiếu thì có thể đến được bước nào chứ? Cậu ta chính là một tên đầu gỗ!” Phượng Lập Hành khinh thường mà nói: “Phỏng chừng ngay đến cả hôn còn chưa hôn qua!”
“Không phải chứ… gạt người sao!” Khuôn mặt của Hoàng Oanh ngạc nhiên: “Tại sao lúc nhỏ tôi lại nghe nói Long thiếu muốn lấy cô vợ tên Lục An Nhiên chứ! Đã nhiều năm như vậy ngay đến miệng còn chưa hôn qua?”
“Điều đó là đương nhiên! Em nghĩ là cậu ta giống anh luôn thích chủ động sao!” một tay kéo Hoàng Oanh vào trong lòng, liền nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô: “Đúng không!”
Hoàng Oanh vươn tay ra vòng quanh cổ của Phượng Lập Hành: “Phượng thiếu vẫn là tốt nhất!”
Đối với cái cặp đôi trẻ trâu từ nhỏ đến lớn luôn thích diễn cảnh ân ái của một đôi tình nhân trước mặt người khác này, Long Ngọc Tinh sớm đã hình thành hệ thống miễn dịch: “Lười quản các người.” dứt lời liền đứng lên muốn rời khỏi.
“Xì…” Hoàng Oanh ghé vào trong lòng Phượng Lập Hành trợn trắng mắt: “Long thiếu, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, vị Lớp trưởng còn lại của lớp D là Tần Thư Mặc, nhìn qua cũng có tâm tư đối với cô bạn gái bé nhỏ của cậu đấy! cẩn thận bị người ta hớt tay trên nha!”
Bước chân của Long Ngọc Tinh hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục bước về phía trước, rời khỏi văn phòng Hội học sinh. Đứng trên hành lang nhin ra hướng sân vận động, vừa lúc nhìn thấy Lục An Nhiên và Lục An Hổ cười cười nói nói đi ra hướng bãi đậu xe.
Cô dâu mà anh đã sớm định ra, ai cũng đừng hòng có thể cướp đi…