Mục lục
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục An Nhiên thấy Kỷ Linh có chút tự trách, vươn tay ra xoa xoa đầu cô: “Không có gì đâu mà!”

Kỷ Linh không giương nanh múa vuốt phản kháng như ngày thường, mà khuôn mặt bất đắc dĩ gục xuống: “Thật sự không có việc gì mà! Mau ăn cơm đi!”

“Ừm.” Kỷ Linh lên tiếng sau đó dùng đũa gắp được gắp không mà chọt chọt khay cơm, trong lòng có chút rối loạn: “An Nhiên, mình có nên nói tiếng xin lỗi với Lục An Hổ không...”

“Không cần thiết phải như thế đâu!” Lục An Nhiên nói: “Là do mình không muốn anh ấy qua đây thôi, vốn dĩ không có liên quan đến cậu! Trước đó không phải mình đã gọi anh ấy ra sao! Mình đã nói với anh ấy vào lúc đó đó.”

“Là vì mình sao?” Kỷ Linh nhìn Lục An Nhiên.

“Không phải.” Lục An Nhiên trực tiếp phụ nhận: “Nếu anh ấy cứ tiếp tục đến lớp mình thì bên lớp A sẽ tung ra những tin đồn nhảm nhí, bọn học sinh lớp chúng ta nhìn thấy cũng không tốt, dứt khoát bảo anh ấy nếu không có chuyện gì thì đừng qua bên này nữa, dù gì cũng là do mẹ của mình bình thường hay bảo anh ấy quan tâm mình nhiều hơn một chút, An Hổ chính là người có tinh thần trách nhiệm cao quá.”

“Là như vậy sao?” sau khi nghe xong rõ ràng tâm tình của Kỷ Linh đã tốt hơn nhiều, trên mặt cũng dần dần vui tươi hơn.

“Là vậy đó!” Lục An Nhiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Kỷ Linh cô cũng cười lên.

Mà Tần Thư Mặc ngồi đối diện hai người nghe thấy cuộc nói chuyện này, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn. Lục An Hổ này hễ cứ kết thúc giờ học lại chạy qua đây, ăn cơm cũng là đi ăn chung, mặc dù biết cậu ta là anh họ của Lục An Nhiên, quan tâm Lục An Nhiên không có gì sai. Nhưng anh vẫn cứ có cảm giác là sự bảo vệ của Lục An Hổ đối với Lục An Nhiên luôn vượt quá khuôn khổ của một người anh họ bình thường nên có. Điều này làm cho Tần Thư Mặc có chút phản cảm và lo lắng. Kết quả giống như hiện tại cũng làm anh cảm thấy hài lòng, phòng trừ có tin đồn không hay gì đó truyền ra lại làm tổn thương đến Lục An Nhiên, vẫn là nên giữ khoảng cách trên lớp học đi.

“Buổi chiều lại phải học quân sự nữa! Đến lúc nào mới kết thúc đây! Phiền đến chết được!” sau khi giải quyết xong sự tình, Kỷ Linh lại không nhịn được mà than thở về việc học quân sự: “Mình cũng đã bị phơi đen rồi!”

“Học quân sự bốn tuần, hôm nay là thứ Ba, nếu như không tính thứ Bảy, Chủ Nhật thì… còn có… Lục An Nhiên  tính một chút: “Còn có 17 ngày!”

“Còn những 17 ngày ư!” Kỷ Linh làm khuôn mặt đau khổ, một bộ mặt không tình nguyện: “Thực sự một ngày dài như một năm mà!”

“Ha ha...” Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc đều bị biểu cảm khoa trương của Kỷ Linh chọc cười.

Lúc này có một bàn tay đột nhiên vươn từ đằng sau lên ở trên đầu Lục An Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve.

Lục An Nhiên sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, bên tai liền truyền đến một làn hơi ấm áp, sắc mặt Lục An Nhiên không khỏi đỏ lên, cảm giác tê ngứa nháy mắt truyền từ bên tai lan xuống toàn bộ sống lưng. Ngay sau đó một giọng nói từ tính dễ nghe vang lên ở bên tai: “Bạn học Lục An Nhiên, buổi chiều hôm nay không cần đi tập quân sự nữa, sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên trực tiếp đi đến văn phòng Hội sinh viên.”

Lục An Nhiên mơ màng quay đầu lại, vừa lúc đối diện với một đôi đồng tử màu nâu, thâm tình mà ôn nhu, cư nhiên mang đến cho Lục An Nhiên một cảm giác quen thuộc: “Long... Long học trưởng... anh...”

“Không được đến trễ.” Không cho Lục An Nhiên có cơ hội nói câu tiếp theo, Long Ngọc Tinh liền đứng thẳng người dậy, bước lớn rời khỏi.

“Oa...” những nữ sinh ở xung quanh phát ra từng trận âm thanh cảm thán: “Long học trưởng thật là đẹp trai!!!”

“Phúc lợi của Lớp trưởng lớp D cũng tốt quá rồi!!!”

“Tôi cũng muốn chuyển sang lớp D…” “A a a a a a a a!! đẹp trai chết đi được! Tôi cũng muốn được nhận chiêu sờ đầu sát này!” nữ sinh đó trong mắt tràn đầy ánh sao lấp lánh bổ sung tiếp: “Còn có giọng nói áp sát bên tai! A a a! tôi muốn nổ tung rồi!” Mặc dù không biết Long Ngọc Tinh đã nói những gì, nhưng tuyệt đối không được coi thường sức tưởng tượng của những thiếu nữ có đầu óc suy nghĩ phong phú này…

“Ơ…” Lục An Nhiên cũng không nghĩ là sự xuất hiện của Long Ngọc Tinh lại dẫn đến phản ứng mạnh mẽ như vậy, liền trực tiếp đứng lên bưng khay cơm của mình rời đi: “Mình ăn no rồi, đi trước đây!”

“Đi chung đi chung!” ánh mắt Kỷ Linh phát sáng, cảm thấy công năng tám chuyện của bản thân đang hừng hực trỗi dậy.

“…” sắc mặt Tần Thư Mặc vốn không tốt lắm, cau mày giả vờ vẫn còn đang ăn cơm: “Hai người đi trước đi!”

“Ừm.” Lục An Nhiên lên tiếng sau đó liền cùng Kỷ Linh đi cất khay cơm.

Ở một chỗ khác của nhà ăn, Sở Dao ánh mắt sắc lạnh nhìn Lục An Nhiên đang vội vàng rời đi, hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi.

Lục An Hổ ngồi cách đó không xa nghiêng người đem nội dung tin nhắn đều thu vào tầm mắt, trống ngực mạnh mẽ gõ lên. Sở Dao này đang đem nhất cử nhất động của Lục An Nhiên soạn thành tin nhắn gửi cho một người khác. Nhưng thông tin người nhận tin nhắn bởi vì bị che khuất nên Lục An Hổ không nhìn rõ được. Trong lòng đại khái đã có kế hoạch phòng ngừa, Lục An Hổ quyết định tìm một cơ hội nào đó lấy trộm điện thoại của Sở Dao để xem những nội dung tin nhắn trong đó…

Sau khi gửi xong tin nhắn Sở Dao liền bấm nút khóa màn hình, tiếp tục ăn cơm cùng bạn cùng lớp. Thời điểm điện thoại lại rung lên lần nữa, Sở Dao mới lấy điện thoại ra bấm mở khóa, đọc nội dung tin nhắn, nét mặt Sở Dao xuất hiện thêm một tia mỉm cười ngọt ngào. Thật tốt… anh ấy gọi mình là Dao Dao… biểu tình đó rõ ràng là thiếu nữ đã bị rơi vào lưới tình…

Lục An Hổ dụng tâm nhớ kỹ mật mã mở khóa màn hình của cô ta, trong lòng suy đoán hành động tiếp theo của đối phương.

Mà ở một góc khác trong sân trường, Kỷ Linh đang không ngừng quấn lấy Lục An Nhiên ríu rít hỏi: “An Nhiên, cậu mau nói đi! Cậu cùng với Long học trưởng có phải có bí mật gì không! Hai người có phải đang yêu nhau không! Tiến tới bước nào rồi?”

“A~~~~~~~~~” đầu Lục An Nhiên cũng muốn to lên, cái miệng nhỏ này của Kỷ Linh cứ luyên thuyên không ngừng, cả đoạn đường đều không ngừng lại! Đặc biệt là âm thanh của Kỷ Linh cũng không nhỏ, dọc đường đi đã liên tiếp thu hút ánh mắt của người khác, hiện tại cô thật sự rất khâm phục Lâm Đạt tại sao lại có thể chịu đựng Kỷ Linh bằng ấy năm mà không bị lầu bầu cho đến chết: “Kỷ Linh à! Kỷ đại tiểu thư! Cậu đừng có làm quá lên nữa được không! Mình cùng với Long học trưởng cái gì cũng không có!”

“Gạt người! Cái gì cũng không có tại sao anh ấy lại còn chơi chiêu sờ đầu sát với cậu chứ!” Kỷ Linh làm ra bộ dáng không tín nhiệm: “Thẳng thắn còn được khoan hồng!”

“Lại còn chiêu sờ đầu sát! Ngày nào mình cũng sờ đầu cậu, cậu cũng chưa bị mình giết mà!” Lục An Nhiên nhịn không được trợn trắng mắt, vả lại những lúc đó Kỷ Linh luôn luôn giương nanh múa vuốt phản kháng, cái bộ dạng đó so với việc bị sờ đầu sau đó muốn quay qua giết người thì đúng hơn... chẳng lẽ đây chính là ý nghĩa của chiêu sờ đầu sát?

“Chuyện đó có thể giống chuyện này sao?” Kỷ Linh nói: “Lúc đó, mình ngồi ở bên cạnh cậu đó! Lúc Long học trưởng nhìn cậu, đó được gọi là thâm tình chân thành! Mình cũng không mù! Mình có linh cảm anh ấy hẹn gặp cậu vào chiều nay là để làm rõ mối quan hệ nam nữ này! Dù gì thì Long học trưởng lại đẹp trai như vậy, nếu như anh ấy có tỏ tình hay gì đó, cậu liền trực tiếp mà nhận lời đi!” suy nghĩ một lát Kỷ Linh lại lật lọng nói: “Trực tiếp đáp ứng cũng không được, phải biết rụt rè, giả vờ miễn cưỡng mà chấp nhận là tốt nhất!”

“Kỷ đại trinh thám, cậu đừng có nói bừa nữa!” vốn dĩ trong lòng Lục An Nhiên đã có chút loạn, đã thế Kỷ Linh còn nói như vậy, bước chân lại càng cảm thấy không chân thực nữa, nhưng trên mặt vẫn không mảy may biểu lộ thứ gì: “Mình cùng vị Long học trưởng này từ lần gặp đầu tiên cho tới bây giờ, cộng lại còn chưa nói đến mười câu! Vả lại cậu nói cậu còn là một học sinh Cao trung, lại còn quan hệ trai gái? Lại còn rụt rè? Lại còn giả vờ miễn cưỡng? Chúng ta lại còn nhỏ như vậy...” Từ trong miệng Kỷ Linh nghe được những lời này Lục An Nhiên cảm thấy có chút mắc cười, mặc dù cơ thể của cô là của một cô bé 15 tuổi, nhưng linh hồn của cô đã là một người trưởng thành 22 tuổi, nghe được những lời nói này từ một cô bé mới 15 tuổi như vậy, thật sự cảm thấy có chút buồn cười.

“Người ta rất nghiêm túc đó!” Kỷ Linh có chút không vui: “Không phải cậu cũng giả vờ trưởng thành sao! Rõ ràng bằng tuổi với mình, lại còn nói mình là một cô bé còn nhỏ! Đây đều là kinh nghiệm mà mình học được từ trong tiểu thuyết ngôn tình đó!”

“…” lại là một người thích xem tiểu thuyết ngôn tình... Lục An Nhiên không nhịn được mà nghĩ đến Lục An Duy, nhiệm vụ lần này hình như rất nguy hiểm, cô thật sự hi vọng Lục An Duy và Tần Thư Hàm có thể từ người có tình trở thành người thân của nhau…

“An Nhiên? An Nhiên!” Thấy Lục An Nhiên không biết đang suy nghĩ cái gì đó mà đứng ngây ra Kỷ Linh liền lay lay cánh tay cô: “Cậu ngây ngốc gì vậy!”

Lục An Nhiên hồi thần: “Cái gì?”

“Người ta đang nói chuyện với cậu đó!” Kỷ Linh không vui chu miệng: “Cậu đừng có mà xem thường tiểu thuyết ngôn tình nha!”

“Mình biết rồi biết rồi!” Lục An Nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Cậu thật là... haizzz...”

Kỷ Linh lôi kéo cánh tay Lục An Nhiên: “Không phải mình vui giúp cậu sao! Long học trưởng đẹp trai như vậy...”

“Cậu đừng chỉ biết nhìn khuôn mặt người ta thôi chứ!” Lục An Nhiên có hơi cạn lời, đẹp trai? Lâm Hạo Thịnh cũng rất đẹp trai, lại còn rất phong độ, học thức thâm sâu. Kết quả thế nào? Chính là một tên cặn bã!

“An Nhiên, hiện tại mình rất kích động nha! Mình thật sự rất muốn chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng đó của cậu cùng với Long học trưởng!” Hai tay Kỷ Linh chụm lại, vẻ mặt mơ mộng.

“Thiêng liêng cái đầu cậu! Lại không phải nghi thức kết hôn!” Lục An Nhiên bất đắc dĩ trợn mắt với Kỷ Linh, trái tim lại đau nhói thêm lần nữa, cho dù có là nghi thức kết hôn thì như thế nào? Kiếp trước của cô không phải cũng rơi vào kết cục thảm thương sao? Tựa như nhớ về quá khứ đau lòng nào đó, sắc mặt của Lục An Nhiên cũng trở nên không được tốt cho lắm: “Vả lại Long học trưởng người ta cũng không có ý nghĩ đó, cho dù là anh ta có nghĩ như vậy, mình cũng không thể đáp ứng!”

“Tại sao?” Bộ dáng Kỷ Linh vô cùng sửng sốt.

“Mình…” Lục An Nhiên lại trừng mắt nhìn Kỷ Linh: “Mình mới học Cao Nhất! Yêu đương gì đó vẫn là để lên Đại học tính sau đi!” Vả lại, cô căn bản không hề tin là sẽ có một tình yêu thật sự rơi vào người cô, cô sẽ chúc phúc cho những cặp đôi yêu nhau khác, nhưng mà, cô tuyệt đối sẽ không đi yêu thêm một ai nữa, cái giá phải trả của tình yêu quá lớn, cô sợ là cô sẽ nhìn nhầm người thêm một lần nữa, hủy hoại cả một đời. Kiếp này cô phải sống vì Lục thị, sống vì Kỷ Nhu, sống vì những người mà cô trân trọng... như vậy thôi là đủ!

“Cũng đúng!” Kỷ Linh gật đầu: “Hiện tại cũng nên lấy việc học làm đầu, dù gì khó khăn lắm chúng ta mới thi đậu được vào Nhất trung!” trước đây khi vẫn còn làm một học sinh Sơ trung, trước khi xếp lớp mặc dù chưa có nói chuyện qua, nhưng danh tiếng của cái tên Lục An Nhiên, cô nghe mà như sét đánh bên tai! Loại học sinh không lo học hành gì cả mà lại cố gắng có được ngày hôm nay, cũng phải bỏ ra công sức khá lớn đi.

Lục An Nhiên cũng không tiếp lời, mà là nhìn lên bầu trời xanh thẳm, bầu trời trong xanh mây trắng bình yên như thế lại có thể kéo dài đến bao giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK