Tự tay giúp Tần Thư Hàm mở cửa xe phía ghế phó lái, Tần Thư Hàm nhìn thấy Lục An Duy ngồi ở vị trí ghế lái đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười ngồi vào, trái tim trong lồng ngực đập hoảng loạn thình thịch thình thịch, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng điềm tĩnh.
Trong khoảnh khắc Lục An Duy bên phía ghế lái quay đầu đi qua hướng khác, nhìn thẳng về phía trước.
“Anh An Duy, về nhà thôi!” Lục An Nhiên mở miệng nói.
“Ừm.” Nghe lời Lục An Nhiên, Lục An Duy một lần nữa khởi động xe, lái xe về Lục gia. Trên đường về hai người Lục An Hổ và Lục An Nhiên khi thì tán gẫu, khi thì giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, Tần Thư Hàm và Lục An Duy thì lại không có một chút động tĩnh gì.
Về đến Lục gia, Lục An Nhiên dẫn Tần Thư Hàm về phòng của mình, Lục An Duy lại đi đến chiếc ghế bấc dưới gốc cây lê trong sân đọc sách nghỉ ngơi.
Trong phòng của Lục An Nhiên, cô lấy ra bộ sách Cao trung mới tinh hôm nay được phát cho Tần Thư Hàm xem.
Tần Thư Hàm lật lật đại khái: “Phía trước đều là củng cố kiến thức của chương trình học Sơ trung, sau tháng Mười mới bước vào chương trình học mới.”
“Vậy thưa cô, lên Cao trung em nên bổ túc kiến thức như thế nào là tốt nhất?” Lục An Nhiên hỏi, loại vấn đề chuyên ngành này vẫn là trực tiếp nhờ Tần Thư Hàm tư vấn là tốt nhất.
“Tạm thời mà nói, mỗi tuần thứ Bảy cô đến dạy một buổi sáng liền đủ rồi.” Tần Thư Hàm nói: “Đợi đến cuối năm ba em mới cần phải bổ túc hằng ngày, hiện tại không cần thiết.”
“Dạ! Như vậy cũng được!” Lục An Nhiên gật đầu, cuối tháng này cô liền bận rộn với việc sửa chữa trang trí nhà hàng mới, đầu năm sau khi nhà hàng mới khai trương cô liền càng bận rộn hơn, nếu như chỉ mỗi buổi sáng thứ Bảy bổ túc thì, Lục An Nhiên vẫn còn khá nhiều thời gian để làm những việc khác, cũng khá tốt.
“Ha ha...” theo thói quen đi tới phía trước cửa sổ, Tần Thư Hàm liếc mắt một cái liền nhìn tới người đàn ông đang đọc sách dưới cây lê, anh rất tập trung, đến cả chiếc lá rơi trên người cũng không biết. Không biết là anh đang xem sách gì nhỉ... nhất định là tiểu thuyết ngôn tình rồi... nhìn nhìn, hình như di động của anh ấy rung lên, anh ấy nhận điện thoại, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người giao nhau trong chốc lát. Lục An Duy di chuyển ánh mắt trước sau đó đứng dậy rời khỏi sân.
Liếc thấy bộ dạng của Tần Thư Hàm, tròng mắt đẹp vừa chuyển Lục An Nhiên lấy điện thoại ra hướng về phía Tần Thư Hàm “click” “click” chụp hai tấm hình.
Nghe thấy âm thanh chụp hình Tần Thư Hàm vội định thần lại, cười một cái: “Cư nhiên dám chụp trộm cô!”
“Em chụp hình cô rất đẹp.” Lục An Nhiên cười nói: “Chụp ba tấm, cô muốn xem không!”
Tần Thư Hàm cầm lấy điện thoại, nhìn thấy bản thân trong tấm ảnh, đứng trước cửa sổ, một bộ mặt chuyên chú nhìn ra bên ngoài, trên biểu tình có tia mất mát bởi vì sự rởi khỏi của ai đó. Ngón tay lướt trên điện thoại, lại đổi qua một ảnh khác, vẫn là cùng một bộ dạng, trước mặt học sinh lại có thể lộ ra thần sắc như thế, làm cho Tần Thư Hàm có chút quẫn bách, gương mặt đỏ lên hờn dỗi nói: “Lại con dám chụp cô, mau xóa nó đi!” Đầu ngón tay lại lướt một cái, tấm hình thứ ba lại không phải là cô. Tần Thư Hàm vừa nhìn lồng ngực liền co thắt, còn chưa phản ứng kịp di động của Lục An Nhiên vì hết pin mà tắt nguồn mất.
“…” nhìn thấy phản ứng của Tần Thư Hàm, Lục An Nhiên liền biết Tần Thư Hàm đã thấy tấm hình kia của Lục An Duy.
“Em… điện thoại của em hết pin rồi.” Tần Thư Hàm nhét điện thoại vào tay của Lục An Nhiên, thần sắc có chút hoảng loạn: “Cô, cô đi nhà vệ sinh một lát.”
“Cô cứ tự nhiên ạ.” Lục An Nhiên vừa xòe tay, tiếp lấy điện thoại, quả nhiên nhìn thấy điện thoại vì hết pin mà tự động tắt nguồn, xoay người tìm thấy cục sạc liền cắm vào.
Tần Thư Hàm đem cửa nhà vệ sinh khóa trái, một tay che miệng không tiếng động liền khóc nấc lên. Tấm hình thứ ba căn bản không phải hình của cô, mà là do Lục An Nhiên cố ý di chuyển đến bức ảnh trên cùng nhất của Lục An Duy, trong bức ảnh hai mắt Lục An Duy đỏ bừng, hai má hóp lại teo tóp, đầu tóc rối loạn râu thì lởm chởm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn có vẻ phờ phạc. Nhìn thấy bức hình này, tim Tần Thư Hàm co thắt lại, từ lúc nào anh lại trở nên xơ xác như vậy?
Ước chừng khóc hơn 10 phút, Tần Thư Hàm mới rửa mặt, dặm thêm phấn mắt đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc nhìn thấy Lục An Nhiên thần sắc có chút lúng túng, lo lắng Lục An Nhiên sẽ hỏi sao mắt cô lại sưng đỏ như vậy, nên cô chủ động hỏi ngược lại để thay đổi chủ đề: “Hôm nay em đi báo danh xếp lớp rồi phải không, chủ nhiệm lớp như thế nào?”
“Chủ nhiệm lớp hả!” Lục An Nhiên nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của Tần Thư Hàm liền cố ý không nhìn mà trả lời: “Là một thầy giáo rất sợ phiền phức, thật sự cực kỳ... cực kỳ... cực kỳ sợ phiền phức!” Lục An Nhiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một giáo viên như vậy. Mặc dù kiếp trước cô cũng có nghe nói qua chủ nhiệm của lớp D rất không có trách nhiệm lại sợ phiền phức làm người khác chán ghét, nhưng mà thực sự gặp phải mới biết được, trên thế giới này thật sự tồn tại loại giáo viên sợ phiền phức đến như vậy...
“Tên là gì!” Tần Thư Hàm mở miệng hỏi.
“Lư Duệ.” Lục An Nhiên trả lời.
“Ai?” giọng điệu của Tần Thư Hàm rõ ràng là có tăng lên vài phần.
“Thầy ấy nói thầy tên Lư Duệ.” Lục An Nhiên tò mò vì sao Tần Thư Hàm lại phản ứng mạnh như vậy, vì thế truy vấn: “Cô biết thầy ấy sao?”
“29 tuổi, chiều cao khoảng 1m89, đầu tóc rối loạn, cực kỳ ghét phiền phức, tiếng anh vô cùng giỏi...” Tần Thư Hàm miêu tả lại người ở trong trí nhớ.
“Tiếng anh tốt hay không em không biết, nhưng mà thấy ấy là giáo viên dạy tiếng anh.” Lục An Nhiên trả lời.
“An Nhiên em nghe cô nói!” Biểu tình của Tần Thư Hàm đột nhiên trở nên ngưng trọng: “Mặc dù con người này vô cùng vô cùng kỳ quặc thậm chí có chút đáng ghét, nhưng em tuyệt đối phải chăm chú nghe bài giảng của thầy ấy! Mỗi một chữ đều phải nhớ rõ! Thầy ấy là một thiên tài về phương diện ngoại ngữ!”
Có thể nhận được sự khen ngợi của Tần Thư Hàm như vậy tuyệt đối không phải người thường, Lục An Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Cô Tần, hai người biết nhau sao!”
“Thầy ấy là học trưởng thời đại học của cô, lúc cô vào năm nhất đại học thầy ấy đã học năm tư rồi, thầy ấy là một cực phẩm thiên tài, chuyên môn về ngoại ngữ. Năm tư đại học lúc chuẩn bị tốt nghiệp, đã có hơn mười mấy trường danh tiếng mời thầy ấy tham gia học khóa đào tạo chuyên sâu sau đại học hoàn toàn được miễn học phí còn có trợ cấp học bổng, đều bị thầy ấy cự tuyệt.”
“Tại sao?” trước mặt Lục An Nhiên hiện lên bộ dạng của Lư Duệ, hơi hơi nheo mắt: “Chẳng lẽ lại là...”
“Không sai!” Tần Thư Hàm gật gật đầu hai tay giơ ra: “Thầy ấy sợ phiền phức...”
“Hơ...” Đây thật sự là lần đầu tiên Lục An Nhiên gặp phải loại người này.
“Sau khi thầy ấy tốt nghiệp đại học cô liền không còn nghe thấy tin tức về thầy ấy nữa, không ngờ được cư nhiên lại làm giáo viên ở Nhất trung...” Tần Thư Hàm hơi hơi cau mày, một vẻ mặt không thể lí giải được.
“Ghét phiền phức như vậy tại sao lại đi làm giáo viên chứ?” Đây mới là điểm mà Lục An Nhiên để ý, mọi người đều biết giáo viên đươc coi là nghề ngiệp phiền phức nhất quả đất! Lại còn là một giáo viên Cao trung phiền phức rất rất rất nhiều nữa... thật sự kỳ lạ...
“À...” Tần Thư Hàm phất phất tay: “Thầy ấy vẫn luôn là một người kỳ quặc mà.”
“Thật sự khá kỳ quặc.” Lục An Nhiên và Tần Thư Hàm nhìn nhau cười lên. Lúc này âm thanh gõ cửa truyền đến: “An Nhiên? Mẹ vào được không?”
“Mẹ!” Lục An Nhiên đáp lời: “Hôm nay mẹ về thật sớm đó!”
“Công việc xử lí xong nên liền về trước.” Nét mặt Kỷ Nhu có chút buồn phiền, xoay đầu chào hỏi cô Tần: “Cô Tần đến rồi à!”
“Dạ!” Tần Thư Hàm rất thích Kỷ Nhu, vả lại còn lấy Kỷ Nhu ra làm gương, muốn độc lập nuôi dưỡng con cái, hiện tại nhìn thấy Kỷ Nhu xuất hiện trước mặt, Tần Thư Hàm tự nhiên sẽ rất vui vẻ.
“Hình như tâm tình của mẹ không được tốt lắm đúng không…” Lục An Nhiên nhìn vào đôi mắt của Kỷ Nhu.
“Không phải mẹ…” Kỷ Nhu lắc đầu đem sự việc vừa mới xảy ra dưới phòng khách thuật lại cho Lục An Nhiên và Tần Thư Hàm nghe: “Là một chiến hữu khi xưa của An Duy, hình như quan hệ rất là tốt, tên gọi cái gì mà Cảnh Chính, An Hổ cũng biết người này.”
“Sau đó?” Lục An Nhiên hỏi.
“Chiều nay lúc đang thi hành nhiệm vụ... không may trúng đạn qua đời rồi...” Kỷ Nhu nói tiếp: “Cảnh chính đó hình như vừa mới kết hôn chưa đầy nửa năm, An Hổ nói trước khi bọn họ đến thành phố S còn tham dự hôn lễ của chiến hữu đó, An Duy còn là phù rễ của cậu ấy, hiện tại, hiện tại An Duy lại đem bản thân nhốt trong phòng của mình rồi...”
“Chuyện này...” Lục An Nhiên sửng sốt, bạn bè qua đời, thật sự là một chuyện rất đau lòng, bọn họ là người ngoài thật sự không biết nên nói gì, vả lại lần này so với lần trước không giống nhau, lần trước Lục An Nhiên vẫn còn có thể đi mắng anh ấy một trận, đem nhiệm vụ nhắc nhở anh ấy. Nhưng mà lần này... thật sự rất khó lo liệu...
“Haizzz...” Kỷ Nhu đau lòng cho Lục An Duy: “Nghe An Hổ nói, người bạn chiến hữu đó còn cứu An Duy một mạng, quen biết An Duy gần mười năm rồi.” Bà rất muốn đi khuyên một chút, an ủi một chút, nhưng bà lại không biết bản thân có thể nói những gì.
“Anh An Hổ hiện tại như thế nào?” Lục An Nhiên hỏi.
“Tâm trạng của An Hổ cũng không tốt lắm, nó...” Kỷ Nhu ngập ngừng một lúc nói tiếp: “Sau khi mẹ hỏi nó xong, nó cũng liền quay về phòng, nói là cơm tối hôm nay cũng không muốn ăn.”
Lục An Nhiên cau chặt mày, hiện tại ngoài việc để hai anh em họ yên tĩnh một thời gian, người ngoài thật sự không nên nói thêm gì nữa.
Tần Thư Hàm cũng cau mày, cô rất muốn đi vào phòng của Lục An Duy, ở bên cạnh anh ấy. Nhưng cô cũng biết bản thân mình không có tư cách này. Những chuyện này xảy ra, trong lòng cô cũng không thể bình tĩnh được nữa, cơm còn chưa ăn liền vội vàng rời khỏi nhà của Lục An Nhiên. Cô sợ nếu ở lại thêm một giây, nước mắt của cô sẽ như nước vỡ đê mất... cô không muốn luống cuống ở trước mắt Lục An Nhiên và Kỷ Nhu.
Mà Lục An Duy nhốt bản thân trong phòng, ở trước máy tính lật từng tấm từng tấm hình cũ trước đây chụp với những người bạn chiến hữu, lúc mới nhập ngũ, tiểu đội của bọn họ tổng cộng gồm có 10 người, hiện tại chỉ còn lại mỗi một mình anh...
Anh nhớ được đội trưởng của anh hi sinh ở trận đột kích bọn buôn lậu ở khu Tam Giác Vàng, lão Liên cũng bị trúng đạn ở phần đầu mà hi sinh; anh Phong và anh Vân chết trong quá trình truy đuổi những kẻ đào tẩu; tiểu Hải lần đó phá một vụ buôn lậu bị bọn chúng dùng xe nghiền nát cơ thể thành hai đoạn mà hi sinh... mười anh em lúc mới nhập ngũ, từng người từng người một đều đã hi sinh vì nhiệm vụ...