Ở trên bàn cơm Lục Quân An không mở miệng nói lấy một câu, ông ta chỉ muốn nhanh chóng ăn xong nhanh chóng về nhà bồi người đẹp, nếu như không phải dựa theo quy định cứng ngắc một ngày trước kỳ nghỉ năm mới bắt buộc phải về Lục gia cùng ăn cơm tối, ông ta cũng không muốn đến! Ở nhà chân ái của ông ta đang mang thai, ông ta chẳng muốn rời khỏi cô ta chút nào! Lục An Hoa vừa ăn cơm vừa gửi những tin nhắn chứa đầy những từ ngữ yêu thương đến Sở Dao, nụ cười trên mặt, khiến cho Lục An Hân ngồi bên cạnh cũng cảm thấy ghê tởm. Mà bản thân Lục An Hân ăn cơm cũng cảm thấy thấp thỏm, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc ăn xong bữa cơm, tàn tiệc.
Lục Quân An lập tức lái xe đưa hai anh em Lục An Hoa về nhà, sau khi đến nhà, Lục An Hân ở phòng của cô ta gọi một cú điện thoại đến một người bạn đã từng quen biết: “Alô? Lucy à! Tôi là An Hân, hiện tại cậu còn làm phóng viên không? Haha~ có một tin tức nóng hổi cho cậu, đây là tin độc quyền đó nha!”
Lục An Hân liếc nhìn bản thân trong gương, trong gương cô ta đang cầm điện thoại, trên mặt là nụ cười giảo hoạt, mặt mày đều là ghen ghét. Bộ dạng như vậy khiến cô ta cũng bị chính bản thaan dọa cho một trận, từ lúc nào cô ta đã biến thành bộ dạng như vậy? Tất cả đều là lỗi của Lục An Nhiên! Đều do nó...
Bởi vì Lục An Nhiên, cô ta mới biến thành cái dạng này! Cô ta nhất định phải hung hăng trả thù, đem Lục An Nhiên triệt để đạp dưới chân... tuyệt đối...
“Lục An Nhiên, đều là lỗi của cô... đều là do cô tự tìm tới... đều do cô...” sau khi ngắt điện thoại Lục An Hân đứng đối diện chiếc gương mà thì thầm, thù hận nơi đáy mắt gần như điên cuồng.
Ngày hôm sau, tiêu đề trang chủ nhật báo hằng ngày viết: Nội tình gây rúng động của Thiên kim Lục thị Lục An Nhiên trong việc gian lận để giành được giải thưởng cuộc thi!
Bài viết này mô tả một cách sinh động cách Lục An Nhiên giành được giải nhất trong cuộc thi mô hình dành cho học sinh Cao trung toàn quốc, công sức của cô, nhân phẩm của cô, tất cả đều bị khinh bỉ cùng nghi ngờ dưới ngòi bút của tác giả.
Ngay sau đó trên các mặt báo của những tòa soạn khác cũng sôi nổi đưa tin liên quan đến vấn đề này, những tin tức này toàn bộ đều chỉ nói bóng gió, đem những chuyện không có bất kỳ căn cứ nào, viết ra so với hiện thực còn chân thực hơn! Ngắn ngủi ba ngày, sự nghi ngờ về Lục An Nhiên càng ngày càng tăng cao trong toàn thành phố, mà chính tại lúc này, Lục An Nhiên chính thức tuyên bố sẽ trưng bày tác phẩm mô hình đoạt giải thưởng của cô và một số tác phẩm khác ở tầng hai của Trung tâm triển lãm và Hội nghị thành phố S, đồng thời tại cuộc họp báo sẽ làm rõ tất cả những chuyện này, mà thời gian chính là được định tại ngày 22 tháng 2...
Cầm lấy tờ báo, Nhạc Ngưng San nhìn nội dung trong đó vô cùng hạ dạ đối với việc Lục An Nhiên bị tố cáo, mà nhìn thấy thời gian cuộc họp báo được tổ chức vào ngày 22 tháng 2 cô ta liền có chút chần chừ, hôm đó chẳng phải cũng là ngày mà Nhạc thị mở cuộc họp báo sao?
Đại khái chắc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi! Đại khái chắc là Lục An Nhiên không nghĩ tới những chuyện dơ bẩn của mình sẽ bị tiết lộ ra như vậy! Nghĩ đến đây, Nhạc Ngưng San lại càng cảm thấy thỏa mãn sung sướng. Lục An Nhiên này thật sự đáng đời!
Cùng lúc này, Long Ngọc Tinh không nhịn được cau chặt mày, đây rõ ràng là có người vu oan giá họa, anh nên làm cái gì đó...
“Thiếu gia, đến giờ xuất phát ra sân bay rồi.” Canh đúng thời gian A Sâm liền gõ cửa thư phòng Long Ngọc Tinh.
“Ừm.” Long Ngọc Tinh nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cuộc thi được tổ chức tại Đế Đô, anh phải về Đế Đô, xem có thể tìm ra được chứng cứ nào giúp ích cho Lục An Nhiên không mới được!
Ngoài ra, anh phải biết là người nào đã hãm hại Lục An Nhiên: “A Sâm, Liên minh phá hiểu toàn bộ đều quy phục ta rồi phải không!”
“Đúng vậy.” A Sâm gật đầu: “Cuối tháng 11 chúng ta đã thu phục được toàn bộ Liên minh phá hiểu.”
“Phát ra nhiệm vụ thứ nhất!” trong mắt Long Ngọc Tinh lướt qua mảnh quyết tuyệt: “Điều tra xem ai là người đã hãm hại Lục An Nhiên, sau đó... giết không tha!”
“Vâng.” A Sâm gật đầu đáp một tiếng, trong lòng ông hiểu rõ, Long Ngọc Tinh đây chính là muốn giết gà dọa khỉ, chính thức bắt đầu ra tay.
Thành phố S sau ngày 1 tháng 3, sợ là sẽ có sự thay đổi lớn đi...
Mà đến ngày 22 tháng 2, Lục An Nhiên dậy thật sớm, hôm nay là giao thừa, ngày mai chính là năm mới, vì để hợp với hoàn cảnh, cô mặc một bộ trang phục mùa đông màu đỏ thẫm theo phong cách thời Đường, cổ áo, tay áo cùng vạt áo đều được viền quanh bằng một dải lông tơ màu trắng, mái tóc dài cũng được vấn thành búi tóc tính xảo, cả người thoạt nhìn vô cùng nghịch ngợm, vui mừng lại rất đáng yêu, hoạt bát như một con búp bê cát tường.
Đến giờ, Lục An Nhiên cùng với Lục An Duy đi ra khỏi Lục gia, Lục An Duy lái xe đưa Lục An Nhiên tới trung tâm triển lãm, mặc dù hôm nay là giao thừa, nhưng tại trung tâm triển lãm vẫn là tình trạng trong ba tầng ngoài ba lớp phóng viên vây quanh, một năm nay Lục An Nhiên tồn tại như là một truyền kỳ tại thành phố S, cô xinh đẹp, tỏa sáng, trẻ tuổi, thân thế bạc triệu. Càng là người hoàn mỹ, quần chúng lại càng thích đào bới những sai lầm và mặt tối của họ, cũng có thể nói là, nếu hôm nay có thể nhìn thấy được tì vết trong nhân phẩm của Lục An Nhiên, mọi người đều sẽ rất vui vẻ.
Lục An Nhiên theo thang máy chuyên dụng đi lên lầu hai, trong hội trường triển lãm, trưng bày từng cái từng cái mô hình, những người hôm nay được mời đến đây không chỉ là phóng viên, còn có rất nhiều nhà nghệ thuật và những nghệ nhân mô hình nổi danh của thành phố S, mọi người tham quan từng cái từng cái một, càng ngày càng ngạc nhiên bởi thiết kế cùng công nghệ tinh vi. Thật sự không thể tin được, tất cả những thứ này đều xuất phát từ đôi tay của một cô bé chỉ mới mười lăm tuổi!
Thời gian đã đến, Lục An Nhiên đi lên bục sân khấu được dựng tạm: “Qúy vị khách mời, hoan nghênh chào đón mọi người đến tham quan cuộc triễn lãm mô hình cùng với việc giải đáp những thắc mắc mà các báo giới đã nghi ngờ trong một ngày vui mừng như thế này.” Lục An Nhiên cười mỉm: “Những mô hình được triển lãm tại lầu hai của trung tâm triển lãm này vốn không xuất phát từ tay tôi!”
Âm thanh Lục An Nhiên vừa dứt, giống như là ném một viên ngư lôi xuống mặt biển tĩnh lặng, nháy mắt nổ tung.
“Mọi người im lặng một chút!” Lục An Nhiên thanh thanh cổ họng: “Xin hãy cho phép tôi được giới thiệu đến mọi người tác giả thủ công của những tác phẩm được trưng bày này.” Lục An Nhiên dẫn đầu vỗ tay vài cái, tiếp theo đó trong tiếng vỗ tay, có mười lăm người đi lên bục sân khấu được dựng tạm này: “Mười lăm vị này chính là tác giả của những tác phẩm này, đồng thời cũng là thành viên của đội mô hình CSP mà tôi sáng lập. Mà tôi chính là người sở hữu những bản thiết kế và cũng là thiết kế sư duy nhất của đội này!” Lục An Nhiên vừa nói vừa chú ý đến biểu tình của mọi người: “Không biết là đối với những gì tôi vừa nói mọi người có ý kiến gì không?”
“Tôi là phóng viên của tuần san tạp chí Bán Thành thành phố S, tôi muốn hỏi một chút, lúc nãy ý của Lục tiểu thư đây có phải là tất cả những tác phẩm mô hình này đều được làm ra từ đội CSP của cô, mà những bản vẽ thiết kế này đều do một mình cô hoàn thành?” người đặt câu hỏi đầu tiên là một cô phóng viên cột tóc đuôi ngựa.