“Ông đi qua đi lại khiến tôi chóng hết cả mặt rồi.” Mẹ Tần ngồi trên ghế dựa bất đắc dĩ lắc đầu.
“Bà còn nói! Đều do bà nuông chiều nó! Thật là mẹ chiều hư con mà!” Cha Tần thật sự tức đến sôi máu: “Tôi thật sự không hiểu được! Tín Hồng có chỗ nào không tốt! Nó làm sao lại coi trọng cái người tên Lục An Duy kia chứ!”
“Con cũng không thích cái người tên Bạch Tín Hồng cho lắm.” Tần Thư Mặc đang cắt chanh nói: “Nhìn thấy liền chán ghét!”
“Con hiểu cái gì!” Cha Tần quát lại: “Tín Hồng là một người có tài, ở đại học S cũng là người có tiếng tăm, tuổi còn trẻ mà đã đi đến được bước này thật sự khó mà có được! Nhân phẩm đoan chính có lễ có tiết, lại còn là giáo viên...”
“Vừa ý cha nhất chính là anh ta là một giáo viên đúng không!” Tần Thư Mặc hừ một tiếng, đem chanh đã cắt xong cho vào trong một bình thủy tinh đẩy lại.
“Con! Giáo viên có gì không tốt chứ!” Cha Tần cảm thấy rất vinh dự đối với nghề nghiệp của mình: “Là một người thầy giáo dục con người, truyền đạo, thụ nghiệp, giải thích nghi vấn. Là một người thầy...”
Tần Thư Mặc bỏ bình thủy tinh vào trong tủ lạnh, liền đánh gãy lời nói của cha Tần: “Con đi học đây.”
“Con!” Cha Tần cau mày chỉ trích: “Ta biết con nghiêng về phía chị con, nhưng con đã từng đặt mình vào hoàn cảnh của chị con mà suy nghĩ chưa? Cái người tên Lục An Duy đó có thể cho chị con cái gì? Cậu ta không phải người thích hợp làm chồng chị con!”
“Anh ta có thể cho chị con nụ cười! Một nụ cười mà trước đây con chưa từng thấy qua!” Tần Thư Mặc đối diện trả lời: “Con không biết anh ta có thích hợp làm chồng chị con hay không, nhưng tuyệt đối mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với Bạch Tín Hồng! Chị con căn bản không hề thích cái tên Bạch Tín Hồng kia, tại sao cha lại phải ép chị ấy?”
“Ta là vì muốn tốt cho nó!” Cha Tần nói: “Các con mới bao lớn! Biết được ghánh nặng cuộc sống là gì không? Nếu như chị con gả cho tên Lục An Duy kia, nếu như cậu ta chết thì sao?”
“Chí ít Lục An Duy còn sống một ngày anh ta sẽ khiến chị con được vui vẻ hạnh phúc thêm một ngày!” Tần Thư Mặc phản bác lại: “Bạch Tín Hồng căn bản không thể cho chị con được hạnh phúc!”
“Bạch Tín Hồng có gì không tốt!” Cha Tần càng nói càng kích động: “Con mới bao lớn con hiểu gì chứ!”
“Cha luôn miệng nói nếu Lục An Duy chết đi thì chị con sẽ như thế nào! Vậy nếu như cha ép chết chị con rồi, hai người sẽ phải làm thế nào!” Tần Thư Mặc lạnh giọng phản bác lại, đây cũng là lần đầu tiên anh lớn giọng với cha mình như vậy. Cha con hai người đều có chút tức giận bừng bừng.
“Hỗn trướng!” Cha Tần tức giận liền cho Tần Thư Mặc một bạt tai.
Âm thanh “ba” vang lên đánh trên mặt Tần Thư Mặc, dọa mẹ Tần khiếp sợ cũng dọa luôn cả cha Tần, ông... ông làm sao có thể động tay đánh con trai mình chứ... phải biết rằng ông luôn không chủ trương phải dạy con bằng đòn roi, thời điểm khắc nghiệt nhất cũng chỉ là phạt đứng và đánh vào tay mà thôi, ông đã bao giờ đánh vào mặt con trai mình đâu?
“Đừng lấy lí do là muốn tốt cho chúng con làm cái cớ để thỏa mãn kế hoạch do cha tự xây dựng nên, chúng con là người, là con của cha, không phải công cụ!” một câu chấm dứt, Tần Thư Mặc tông cửa xông ra.
“Thư Mặc! Thư Mặc!” mẹ Tần gọi liền mấy tiếng cũng không thấy Tần Thư Mặc dừng cước bộ, chỉ cảm thấy mặt mũi choáng váng trước mắt hoa lên. Chuyện này là như thế nào chứ! Xoay người quay đầu, mẹ Tần nhìn vào vẻ mặt khiếp sợ xen lẫn áy náy của cha Tần, muốn nói gì đó, vừa mở miệng liền trở thành những tiếng thở dài thườn thượt.
“Bà... có phải cũng cảm thấy tôi sai rồi...” Cha Tần nhìn mẹ Tần.
“Không có, ông với cương vị là một người cha yêu thương con cái mình, hi vọng chúng nó có cuộc sống tốt hơn không đi vào con đường lạc lối là đúng.” Mẹ Tần đi đến bên cạnh cha Tần: “Tôi cũng cảm thấy Tín Hồng có thể cho Thư Hàm cuộc sống tốt hơn, tôi cảm thấy so với Lục An Duy, Tín Hồng càng thích hợp ở bên cạnh Thư Hàm hơn, nhưng Thư Hàm không thích mà!” Mẹ Tần vươn tay vuốt thẳng áo của cha Tần: “Thời đại ngày nay không giống như cái thời của chúng ta nữa! Thư Hàm cũng đã 26 rồi, nó biết thứ nó muốn là gì, nương theo ý nó đi... con cháu tự có phúc của con cháu!”
“......” Cha Tần gục đầu xuống hơi thở dài: “Nha đầu ngốc này từ bé tính tình đã quật cường, chuyện mà nó đã quyệt định thì có đến 10 con trâu cũng không kéo về được!”
“Còn không phải giống ông!” Mẹ Tần vỗ nhẹ lên vai cha Tần.
“Haizz...” cha Tần vươn tay ôm vợ vào lòng: “Tôi nên làm gì đây...” dạy học và giáo dục hơn phân nửa đời người, giành được nhiều giải thưởng giáo viên xuất sắc cấp tỉnh và quốc gia, lại ngay đến cả con cái của mình còn không dạy nỗi... haizzz... rõ ràng chính là Bạch Tín Hồng tốt hơn nhiều mà!
Mà ở một nơi khác, Tần Thư Hàm đang ngọt ngào ôm lấy cánh tay Lục An Duy, hai người vừa mới xem xong một bộ phim, hiện tại đang muốn tùy ý đi dạo một chút sau đó đi ăn cái gì đó.
“Cái này thật đẹp nha!” Tần Thư Hàm cầm hai cái móc treo điện thoại hình người làm bằng thủy tinh nói: “Vừa đúng là một đôi! Chúng ta mỗi người mỗi cái được không?”
“Được.” Lục An Duy sủng nịch cười nói với nhân viên cửa hàng: “Làm ơn giúp chúng tôi gói lại.”
“Vâng thưa tiên sinh.” Nhân viên cửa hàng cầm lấy móc khóa lấy hộp ra, bỏ móc khóa vào trong, đang lúc định đóng hộp lại, một bàn tay liền vươn ra cầm lấy một trong hai cái móc khóa nói: “Cái này đẹp nè! Tôi muốn nó.”
“Thành thật xin lỗi, đã có người mua nó rồi ạ.” Nhân viên cửa hàng xin lỗi cười: “Những mẫu móc khóa treo điện thoại mới về của chúng tôi cũng rất đặc sắc, quý khách có thể xem thử những cái khác ạ.”
“Đã có người mua rồi sao?” người phụ nữ cầm chiếc móc khóa vẻ mặt thất vọng: “Loại này không còn hàng nữa sao? Cô lại lấy một bộ khác cho bọn họ không được sao?”
“Thành thật xin lỗi, loại này chỉ còn duy nhất một bộ cuối cùng thôi.” Nhân viên của hàng chìa tay trái ra: “Cảm phiền rồi, khách còn đang đợi.”
“A... được thôi...” người phụ nữ mang một khuôn mặt thất vọng đưa chiếc móc khóa cho nhân viên cửa hàng sau đó quay người đi tìm nửa kia của mình, lại nhìn thấy anh ta đang chăm chú nhìn người phụ nữ mang thai ở cách đó không xa, cô ta có chút không vui: “Tín Hồng, anh đang nhìn gì thế! Anh quen biết người phụ nữ mang thai kia sao!”
“Chiếc móc khóa này là bọn họ muốn sao?” Bạch Tín Hồng liếc mắt sang hai người Tần Thư Hàm gần đó hỏi.
“Vâng.” Nhân viên cửa hàng gật đầu đem móc khóa thu lại quay qua nói với hai vị khách kia: “Tổng cộng 300 tệ, đã gói lại rồi, xin hỏi là quý khách muốn quẹt thẻ hay là trả tiền mặt ạ?”
“Tiền mặt.” Lục An Duy lấy bóp của mình ra lấy đủ số tiền đưa cho nhân viên cửa hàng.
“Hoan nghênh lần sau quay lại.” Nhân viên cửa hàng nở nụ cười tươi tắn hai tay đưa túi quà cho hai người.
Đang lúc Tần Thư Hàm định vươn tay ra lấy, một người nào đó liền cố ý bước qua đụng vào cánh tay cô, chiếc hộp vốn dĩ đã cầm trên tay liền rơi vãi xuống đất, mắt thấy chiếc hộp sắp tiếp đất kia, Lục An Duy vươn chân ra nhẹ nhàng móc lấy, sau đó lại dùng đầu gối đỡ một cái cuối cùng liền dùng một tay chụp lại, một lần nữa đưa vào tay Tần Thư Hàm: “Cho em, lần này phải cầm chắc đó.”