Dẫn Tần Thư Hàm lên phòng, Lục An Nhiên lật sách và sổ luyện tập ra, Tần Thư Hàm bắt đầu giảng giải. Sau khi giảng xong, cô chỉ ra một số đề trong sách luyện tập cho Lục An Nhiên làm.
Lục An Nhiên cúi đầu tỉ mỉ đọc và nghiên cứu đề bài, sau đó suy nghĩ một hồi và lấy bút ra bắt đầu giải bài, rất nhanh chóng liền làm xong tất cả, Lục An Nhiên ngẩng đầu muốn hỏi ý kiến của Tần Thư Hàm, lại nhìn thấy cô vốn không hề đứng bên cạnh mà đang đứng cạnh cửa sổ, khuôn mặt thất thần nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ kia. Trong lòng Lục An Nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Tần Thư Hàm, cảm thấy đau lòng cho cặp uyên ương số khổ này nhưng không giúp được gì, cũng đã qua nhiều ngày, đừng nói là quay trở về, Lục An Duy giống như ba của cô Lục Quân Hạo đã biến mất trong biển người, Lục An Hổ cũng không nhận được một chút tin tức gì của Lục An Duy.
Rõ ràng là đôi bên đều yêu đối phương sâu đậm, tại sao lại náo loạn đến nông nỗi này? Lục An Nhiên vô cùng không hiểu, một đôi mắt chăm chú nhìn vào bóng lưng của Tần Thư Hàm, lưng của cô rất thẳng, nhìn qua cảm thấy rất kiên cường và tự tin, nhưng càng như thế càng khiến Lục An Nhiên cảm thấy đau lòng.
Lại qua khoảng hơn 10 phút, Tần Thư Hàm dường như ý thức được bản thân có chút thất thần, liền thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm, có chút xấu hổ quay người qua nhìn Lục An Nhiên, lúc này một cơn gió từ bên ngoài cửa sổ lùa vào, chiếc áo khoác đơn giản thiết kế rộng rãi bất chợt dán chặt vào người, Tần Thư Hàm vuốt thẳng mái tóc dài bị gió thổi tung.
Lục An Nhiên đem ánh mắt tràn đầy kinh ngạc dán chặt vào vùng bụng có hơi nhô lên của Tần Thư Hàm: “Cô Tần! Cô mang thai rồi sao!”
“A?” Tần Thư Hàm sửng sốt dùng tay che phủ vùng bụng, vẻ mặt hoảng loạn và ngại ngùng, sau đó khô khốc cười mấy tiếng: “Thật sự đáng ghét! Chỉ là dạo này ăn uống được nên có hơi mập lên một chút thôi mà... làm sao lại nhìn giống như là mang bầu rồi!”
“Cô ăn đến mập lên ư?” Lục An Nhiên nửa tin nửa ngờ, khuôn mặt của Tần Thư Hàm hình như cũng tròn trịa hơn nhiều, sắc mặt nhìn qua rất khỏe khắn, chỉ là sự mệt mỏi nơi đáy mắt lại không thể che giấu được. Chẳng lẽ thật sự chỉ là mập lên thôi?
“Đúng đó!” Tần Thư Hàm túm túm quần áo nói: “Gần đây tâm tình không tốt lắm, ăn uống có chút quá độ rồi...” cô thật sự không hề có ý muốn lừa gạt Lục An Nhiên, nhưng mà vừa nghĩ đến Lục An Nhiên là em họ của Lục An Duy, cô liền biết là không thể nào để Lục An Nhiên biết được chuyện này.
“Như vậy à...” Lục An Nhiên dường như suy tư rồi gật đầu: “Cô Tần, cô nhìn xem bài làm của em có đúng hay không.”
Tần Thư Hàm ho khan vài tiếng đi đến bên cạnh Lục An Nhiên nghiêm túc khiểm tra bài làm của cô sau đó gật đầu: “Phương pháp giải đề đúng, nhưng mà hai công thức này đem vào bài giải còn có chút vấn đề! Em nhìn nè! Nếu như X = …” Tần Thư Hàm chăm chú giảng bài, ngón tay thon dài chỉ vào bài giải trên quyển bài tập, âm thanh dịu dàng và rất kiên nhẫn.
“Ừm…” sau khi được Tần Thư Hàm giảng qua Lục An Nhiên như có cảm giác đột nhiên được khai sáng, ngẩng đầu lên, cô nhìn vào sườn mặt của Tần Thư Hàm, kỳ lạ, cô cảm giác Tần Thư Hàm rất giống với một người mà cô rất thân thiết, nhưng người này là ai, nhất thời cô không thể nhớ ra được, nhưng mà nhất định là người rất thân thiết!
Ba tiếng đồng hồ phụ đạo liền trôi qua, hết giờ, Tần Thư Hàm nhìn đồng hồ đeo tay: “Cô đi về trước đây.”
“Cô Tần, thật sự vất vả cho cô rồi…” Lục An Nhiên có chút xin lỗi nói: “Vốn dĩ đã hẹn trước với cô là vào sáng thứ Bảy hằng tuần, kết quả là bởi vì có chuyện đột xuất thường xuyên phải đổi lịch, cô lại còn phải phối hợp với thời gian của em, thật sự xin lỗi cô!”
“Không sao.” Tần Thư Hàm vỗ vỗ vai của Lục An Nhiên: “Em rất bận mà! Cô cũng biết!”
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu sau đó, Tần Thư Hàm liền rời khỏi phòng của Lục An Nhiên nương theo cầu thang đi xuống lầu một, mà lúc đi đến góc ngoặt của cầu thang một âm thanh của phái nam nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Cô Tần!”
“Em là?” Tần Thư Hàm nhìn vào người trước mặt, nhìn bộ dáng chắc cũng chỉ mới 18 19 tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là một chiếc quần jean, lúc này cậu ta dựa vào tường, hai tay bưng một ly trà sữa nóng, trên mặt mang một đôi mắt kính gọng vàng, cả người mang lại cảm giác cho người khác thấy được đây là một con người lịch sự và văn minh.
“Em là con nuôi của Lục gia, là anh trai trên danh nghĩa của Lục An Nhiên, em tên Lâm Hạo Thịnh, chào cô!” Lâm Hạo Thịnh lễ phép giới thiệu bản thân.
“Chào em.” Tần Thư Hàm cười mỉm, chờ đợi câu nói tiếp theo của Lâm Hạo Thịnh, nếu đã gọi cô lại, thì nhất định là có chuyện!
“Bình thường cám ơn cô đã quan tâm An Nhiên, nghe nói là lúc An Nhiên còn học Sơ trung cũng là nhờ cô giúp đỡ mới có được thành tích như ngày hôm nay!” hai mắt Lâm Hạo Thịnh cười ma mị nói: “Thật sự không biết làm sao để cảm ơn cô!”
“Không có gì đâu, vốn dĩ cô cũng rất thích An Nhiên.” Tần Thư Hàm phất phất tay, tại sao cô lại không cảm nhận được giữa Lục An Nhiên và vị anh trai này có giao tình thâm sâu như vậy?
“Ngày mai cô có thời gian không? Em muốn hẹn cô uống ly trà…” Đôi mắt Lâm Hạo Thịnh tràn đầy thâm tình và thành ý nhìn vào tần Thư Hàm.
“Xin lỗi, ngày mai cô phải soạn giáo án.” Tần Thư Hàm dứt khoát cự tuyệt.
“Như vậy à! Chắc do em đường đột quá rồi, lại đề ra một yêu cầu như vậy, hi vọng là không mang lại thêm phiền phức gì cho cô!” vẻ mặt Lâm Hạo Thịnh tràn đầy thất vọng.
“Nói thật, tốt nhất là em nên thu hồi loại biểu tình đó đi!” Tần Thư Hàm thực sự lười biếng trò chuyện tiếp, sau khi mang thai tính khí của cô so với trước đó còn tệ hơn, lúc tâm tình tốt ứng phó anh vài câu, lúc phiền muộn, một chút mặt mũi Tần Thư Hàm cũng không chừa lại cho người ta: “Em có chuyện gì thì trực tiếp nói ra đi!”
“Ơ…” Không nghĩ đến Tần Thư Hàm sẽ nói như vậy, Lâm Hạo Thịnh cũng sửng sốt, sau đó nói: “Cô Tần hiểu lầm rồi! Gọi cô lại em vốn không hề có mục đích gì đặc biệt, em chỉ là…”
“Không có chuyện gì đúng không?” Tần Thư Hàm đánh gãy lời của Lâm Hạo Thịnh: “Không có chuyện gì cô đi đây!” tiêu sái quay người, một chút cơ hội cũng không chừa cho Lâm Hạo Thịnh nói câu tiếp theo.
Nhìn vào bóng lưng của Tần Thư Hàm, Lâm Hạo Thịnh không tự chủ được mà xiết chặt nắm tay, đồ gái điếm! kiêu ngạo cái gì? Hắn ta chỉ là cảm thấy Lục An Nhiên rất tin tưởng Tần Thư Hàm, nếu như có thể lôi kéo Tần Thư Hàm nhất định sẽ có tác dụng lớn đối với kế hoạch của hắn! Tốt nhất chính là giống như Linh Linh vậy, trở thành con cờ hoàn toàn nằm trong tay hắn là tốt nhất! Nhưng mà con đàn bà điếm thúi này cư nhiên không biết tốt xấu! Hừ!
“Thiếu gia Hạo Thịnh...” sau khi Tần Thư Hàm rời đi, Linh Linh mới từ lầu trên đi xuống, lúc nãy cô liền muốn đi qua tìm Lâm Hạo Thịnh, chỉ là nhìn thấy hắn ta đang nói chuyện với Tần Thư Hàm, nên núp ở lầu trên.
“Linh Linh?” Nghe thấy âm thanh của Linh Linh, Lâm Hạo Thịnh lập tức đổi thành khuôn mặt buồn bã nhìn sang: “Tôi... Tôi chỉ là muốn thể hiện sự cảm kích của bản thân mà thôi, tôi chỉ là muốn làm chút gì đó cho Lục thị, muốn làm chút gì đó cho dì Kỷ…”
“Thiếu gia Hạo Thịnh, em đều hiểu cả mà!” Linh Linh hơi cau mày đi đến bên Lâm Hạo Thịnh nói: “Hạo Thịnh thiếu gia, ý tốt này của người, bọn họ sớm muộn cũng sẽ hiểu được thôi!”
“Sẽ không đâu!” Lâm Hạo Thịnh dùng thanh âm chỉ có hắn và Linh Linh nghe được: “Sẽ không đâu! Chỉ cần Lục An Nhiên còn ở Lục thị, cả đời này bọn họ cũng sẽ không hiểu được! Trong mắt bọn họ vĩnh viễn cũng chỉ có Lục An Nhiên!”
“Thiếu gia Hạo Thịnh...” trong mắt Linh Linh lướt qua tia chần chừ và do dự, những lời hôm nay Lục An Nhiên đã nói thực sự như đánh một cái tát lên mặt cô ta, cái câu làm giáo viên dạy người khác, giống như một ngọn núi lớn, đè thật chặt, khiến cô ta không thể thở được! Cô ta muốn làm một giáo viên, đây là ước mơ từ nhỏ đến lớn, sau đó, nếu như cô ta thật sự làm theo lời của Lâm Hạo Thịnh, hãm hại đại tiểu thư... sau này dù cho cô ta có thật sự trở thành một giáo viên, cô ta làm sao lại có thể đứng trên bục giảng mà giáo dục, dạy học?
“Linh Linh, hiện tại tôi chỉ còn mình em!” Lâm Hạo Thịnh cầm lấy hai tay của Linh Linh đặt ở trước môi: “Linh Linh, toàn thế giới đều không hiểu tôi, bởi vì tôi là con nuôi nên mọi người đều tùy ý giẫm đạp! Tôi chỉ có em!”
Câu nói này đụng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim của Linh Linh, con gái đều là loài động vật dễ mềm lòng, cô ta không thể bỏ rơi một người đáng thương như Lâm Hạo Thịnh, không có biện pháp không để ý đến hắn, đặc biệt là vào lúc cô ta đang cần sự giúp đỡ nhất, hắn ta đã vươn tay ra giúp đỡ, cứu cả nhà cô ta: “Thiếu gia Hạo Thịnh, em... em sẽ luôn đứng về phía anh... em sẽ dựa theo những gì anh đã nói mà làm!”
“Linh Linh... tôi liền biết...” Lâm Hạo Thịnh rủ đầu xuống, nhìn qua có vẻ như là đang rất vui vẻ, lại giống như đang cảm thương, ở góc độ mà Linh Linh không thể thấy được, Lâm Hạo Thịnh đắc ý cong cong khóe môi: “Cảm ơn em... Linh Linh của tôi...”
Linh Linh mím mím môi, phía trước là địa ngục, phía sau là vực sâu muôn trượng, hiện tại đã đưa ra sự lựa chọn, cô ta bắt buộc phải kiên trì mà đi về phía trước thôi...
Mà Tần Thư Hàm sau khi rời khỏi Lục gia cô liền lái xe trực tiếp về nhà, Tần Thư Mặc đang ở nhà pha hồng trà chanh: “Chị, chị về rồi à!”
“Ừm.” Tần Thư Hàm đi một mạch về phòng của mình, qua 2 3 phút, cô lại từ trên phòng ngủ lầu 2 đi xuống: “Thư Mặc, chị có chuyện muốn nói với em!”
Tần Thư Mặc trước tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó đem ly hồng trà chanh vừa mới pha xong bỏ xuống, ngồi thẳng lưng mà nhìn Tần Thư Hàm: “Chuyện gì vậy chị?”
“Bắt đầu từ tháng 11, mỗi thứ Bảy hàng tuần em đều phải chừa lịch trống ra!” Tần Thư Hàm nói tiếp: “Chị muốn em thay chị đi phụ đạo cho Lục An Nhiên!”
“Cái gì?” Tần Thư Mặc sửng sốt, đây là ý gì.
Tần Thư Hàm nhìn vào hai mắt Tần Thư Mặc: “Lục An Nhiên có hỏi, em cứ nói là chị bận cho việc đánh giá xếp hạng, thật sự không có thời gian, bảo em thay thế một thời gian!”
“Tại sao lại muốn em thay chị đi?” Mặc dù Tần Thư Mặc rất vui, nhưng vẫn có chút không hiểu, không phải Tần Thư Hàm rất thích Lục An Nhiên sao?
Tần Thư Hàm cười khô khốc mấy tiếng, sau đó chỉ chỉ cái bụng của mình: “Bởi vì bụng của chị càng ngày càng lớn…” hiện tại còn có thể nói là do mập lên mà qua mặt Lục An Nhiên, nhưng mà một khi đến tháng 11, mập lên cái gì đó… việc này dùng để lừa quỷ, quỷ cũng sẽ không tin!
“Được!” Tần Thư Mặc gật đầu, tiếp tục với tình trạng này, anh cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy! Không thể không nói, hiện tại trong lòng anh cũng có chút thầm vui mừng, tên Long Ngọc Tinh đó thật sự rất là đáng ghét, bình thường Lục An Nhiên lại cứ bận rộn như vậy, nếu như mỗi thứ Bảy hàng tuần đều có thể đơn độc mà ở với Lục An Nhiên như vậy, cũng là chuyện mà anh cầu còn không được!