“Hoan nghênh quý khách!” Nhân viên cột tóc đuôi ngựa hai bên, trên người mặc một bộ đầm đồng phục sọc đỏ trắng, trên ngực có in logo của quán, nhân viên mỉm cười nhìn Lục An Nhiên: “Xin hỏi mọi người dùng gì ạ?”
Lục An Nhiên nhìn khắp bốn phía trong tiệm, cách bày bố trang trí vẫn không có gì thay đổi, đem ánh mắt quay lại trên người nữ nhân viên, Lục An Nhiên nói: “Tôi muốn một ly capuchino.”
Lục An Hổ nói: “Cho tôi một ly cà phê đen.”
Đang lúc Lục An Duy muốn gọi món, liền bị Lục An Nhiên đánh gãy: “Cho anh ấy một ly sữa nóng!” Còn nhớ lần trước, Tần Thư Hàm có nói qua dạ dày của Lục An Duy không tốt, nói ra cũng kỳ lạ, chuyện dạ dày Lục An Duy không tốt, ngay cả cô còn không biết, vậy mà Tần Thư Hàm lại biết được! Lại còn có một vẻ mặt lo lắng như vậy! Nếu như nói Tần Thư Hàm không thích Lục An Duy, cô sẽ là người đầu tiên không tin, chỉ là không biết được giữa hai người đến cùng là đã xảy ra hiểu lầm gì.
Nghe Lục An Nhiên nói, Lục An Duy hơi hơi cúi đầu, trong lòng lại nghĩ tới Tần Thư Hàm, trong mắt phủ lên một tầng đau thương mãnh liệt.
Nữ phục vụ đối với ba người Lục An Nhiên nói: “Xin mời qua bên này ngồi.”
Lục An Nhiên gật gật đầu, đến ngồi vào một cái bàn dành cho bốn người cách quầy phục vụ không xa.
Nữ phục vụ chạy vào trong thông báo đồ uống của khách, Lục An Nhiên một tay chống cằm, ngửi mùi hương cà phê trong không khí làm cho người ta cảm thấy yên lòng, cả một quán cà phê cũng chỉ ngồi lác đác hai ba người.
Không lâu sau, ly cà phê capuchino mà Lục An Nhiên gọi liền được bưng lên, Lục An Nhiên bưng lên uống thử một ngụm nhỏ sau đó để xuống kêu lên: “Xin chào, làm phiền qua đây một chút.”
Phục vụ cảm thấy kỳ lạ chạy qua hỏi: “Chào cô, cô cần gì sao?”
Lục An Nhiên cười nhạt đem ly cà phê trước mặt đẩy ra phía trước: “Làm phiền lại làm chô tôi thêm một ly capuchino nữa.”
Phục vụ nhìn thấy Lục An Nhiên chỉ uống một ngụm liền cự tuyệt không muốn uống nữa ngược lại còn kêu thêm một ly mới, gật gật đầu chạy từ từ vào trong.
Trong quá trình chờ đợi, đồ uống mà Lục An Duy và Lục An Hổ gọi cũng được bưng lên bàn, Lục An Nhiên nhìn ly cà phê đen của Lục An Hổ, thu hồi ánh nhìn tiếp tục chờ đợi.
Được một lát phục vụ lại bưng lên một ly khác, lần này Lục An Nhiên uống cũng không uống, chỉ nhìn thoáng qua rồi lắc lắc đầu nói với người phục vụ bên cạnh vừa mới bỏ ly cà phê xuống: “Cảm phiền lại thêm một ly capuchino nữa.”
Nhân viên cửa hàng ngây người một chút có chút xấu hổ, nhưng mà vẫn chạy từ từ vào trong, lại qua một lúc phục vụ lại bưng ra một ly cà phê khác, để ly cà phê trước mặt Lục An Nhiên, sau đó đứng bên cạnh căng thẳng nhìn cô, Lục An Nhiên bưng ly cà phê lên nếm thử một ngụm, sau đó lại lắc đầu lần nữa nói: “Cảm phiền thêm ly nữa đi!”
Lần này không chỉ có phục vụ, ngay cả Lục An Duy và Lục An Hổ cũng đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết Lục An Nhiên đang làm cái gì.
Lần này phục vụ không có di chuyển nữa, mà là mở miệng lễ phép hỏi: “Xin hỏi là do cà phê của tiệm chúng tôi không hợp với khẩu vị của cô sao?”
Lục An Nhiên nhìn vào hai mắt của phục vụ nói: “Hợp! Đương nhiên hợp, không thì tôi cũng sẽ không đến lần thứ hai! Chỉ là, những ly cà phê này, vốn không hợp khẩu vị của tôi!” Lục An Nhiên nói tiếp: “Cảm phiền cô giúp tôi gọi người pha chế ly cà phê capuchino lần trước cho tôi lại pha cho tôi một ly được không?” Cô vẫn là rất thích tiệm cà phê này, nếu như đổi thành nhà hàng bọn họ dùng cơm lúc trưa, cả đời này cô sẽ không bao giờ bước vào đó lần nào nữa!
Phục vụ cả kinh, xem ra lần này đụng phải người trong nghành rồi, đang lúc chần chừ, cửa tiệm cà phê mở ra, từ bên ngoài cửa bước vào một người Ý (Italia) cao khoảng 1m85, da trắng, ngũ quan thâm thúy, bề ngoài soái khí, lúc đi ngang qua bàn của Lục An Nhiên anh ta nhìn thấy mấy ly cà phê trên bàn dường như chưa từng được động qua nhướng mày. Nhìn thấy người Ý này, phục vụ cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Vâng, phiền cô đợi một lát.” Liền chạy đuổi theo người pha chế vừa mới đi vào phía trước.
Lại qua một lúc, phục vụ lại bưng một ly cà phê mới ra, để xuống trước mặt Lục An Nhiên, sau đó đứng bên cạnh Lục An Nhiên cười mỉm, lần này vị khách này cũng thõa mãn rồi chứ nhỉ!
Nhìn bọt sữa trên mặt cà phê, khóe miệng Lục An Nhiên nhếch lên, bưng ly cà phê lên nếm thử một ngụm liền bỏ xuống lần nữa nói với phục vụ: “Phiền cô giúp tôi chuyển một câu.”
Phục vụ sửng sốt hỏi: “Câu gì ạ?”
Lục An Nhiên nói: “Nói với người pha chế ly cà phê này, lúc anh ta khuấy bọt sữa đã thiếu mất hai giây ngoài ra, lúc anh ta khuấy cà phê mấy lần cuối cùng anh ta đã khuấy ngược lại làm cho hương vị của nó không còn được tinh tế nữa.”
Phục vụ kinh ngạc, gật đầu lại chạy vào trong, không lâu sau người Ý vừa gặp lúc nãy bây giờ mặc đồng phục nhân viên pha chế bước ra, tự tay bưng một ly cà phê, để xuống trước mặt Lục An Nhiên. Sau đó từ trên cao nhìn xuống cô, anh ta vừa bước vào liền nghe thấy mọi người nói cô gái này chính là người mà trước đây muốn gặp mặt anh, lần này lại đến nữa, đối với cà phê của những người khác, hoặc là thử một ngụm liền không uống tiếp nữa, hoặc là chỉ nhìn thoáng qua liền yêu cầu một ly khác. Anh cảm thấy tò mò, liền làm một ly thứ phẩm so với những ly cà phê của nhưng người pha chế kia tốt hơn nhiều rồi, kết quả không nghĩ ra được đối phương không chỉ uống thôi, thậm chí ngay đến cả cách pha chế của anh cũng phát hiện ra được! trong khoảnh khắc anh liền không bình tĩnh nữa. Liền làm một ly khác tự mình bưng lên, đối với người thật sự có hiểu biết về cà phê, anh vẫn rất có hứng thú kết bạn.
Lục An Nhiên thấy chính tay người Ý này tự bưng cà phê lên, cười một tiếng, liền bưng ly cà phê lên nhẹ nhàng thưởng thức, vị giác tinh tế sảng hoạt, hương vị cà phê bay bổng trong răng miệng, độ mịn của bọt sữa, độ chát của cà phê, hai thứ dung hòa một cách hoàn mỹ, tạo ra một hương vị mới. Điều quan trọng là Lục An Nhiên có thể nếm ra mùi thơm thuần túy của sữa chưng, như vậy có thể thấy được người pha chế này có kỹ thuật chưng sữa rất cao! Lục An Nhiên không tự chủ được trước mắt phát sáng, cư nhiên còn ngon hơn so với lần trước! Đồng thời, Lục An Nhiên nhớ lại quyển “Đạo đức kinh” mà ông nội cho cô xem, mặc dù mấy ngày gần đây cô đã đọc thuộc tất cả thậm chí toàn bộ cô đều nhớ hết đến nỗi có thể hát thành lời, mà cô vẫn không thể lý giải được ý của ông nội, nhưng sau khi uống ly cà phê này, Lục An Nhiên dường như có chút ngộ ra, sự thuần khiết của sữa, độ trơn tru của bọt sữa, độ chua của cà phê… ba thứ cùng tô điểm cho nhau cũng cùng khắc chế nhau, tạo nên sự khác biệt giữa ly cà phê này và những ly cà phê khác. Vị đắng, chát, chua của cà phê trải qua quá trình sản xuất, đa số người đều muốn làm biến mất vị đắng chát của nó, nhưng mà ly này lại không giống như vậy, cà phê hầu như đã đem toàn bộ vị đắng, chát, chua của nó tất cả đều triển ra bên ngoài, nhưng mà bởi vì sự kiềm hãm của sữa và bọt sữa nên đã giúp cho những hương vị đó được triển khai ra một cách vừa phải và hợp thành một thể! Song song, sữa và bọt sữa cũng dưới sự kiềm chế của cà phê mà triển ra mặt tốt nhất của nó một cách vừa đủ… Lục An Nhiên không kiềm chế được ngẩng đầu nhìn thợ pha chế người Ý này, thưởng cho một ánh mắt tán thưởng.
Không ngờ chỉ tới uống một ly cà phê thôi, lại thu hoạch được thành quả như thế, đáy mặt Lục An Nhiên không che giấu được sự phấn khởi.
Nhìn thấy biểu tình của Lục An Nhiên, anh ta liền hiểu rằng cô gái quốc gia Z này tuy tuổi không lớn lắm nhưng lại hiểu rõ về cà phê của anh, vì thế hào phóng vươn tay của mình ra: “Tom Smollett.”
Lục An Nhiên cũng chìa tay mình ra lễ phép bắt tay với Tom Smollett: “Lục An Nhiên.”
Tom Smollett cười khen ngợi: “Lục, An, Nhiên? Cái tên thật dễ nghe.”
Lục An Nhiên cười một tràng rồi nói: “Tom Smollett, cũng không kém mà!”
Tom Smollett phất tay nói: “Gọi tôi là Tom được rồi.”
Hai người nhìn nhau chăm chú một hồi, đều có tư vị anh hùng gặp được anh hùng. Tom ngồi xuống chỗ trống kế bên Lục An Duy, là chỗ ngồi đối diện với Lục An Hổ, góc chéo đối diện Lục An Nhiên: “Cô cũng biết pha cà phê sao?”
Lục An Nhiên cười lắc đầu: “Không biết, nhưng tôi biết thử.” Lời Lục An Nhiên nói cũng là thật lòng, chiếc lưỡi của cô trước giờ vẫn chưa làm cô mất mặt bao giờ.
Nghe câu trả lời của Lục An Nhiên Tom có chút thật vọng, nhưng mà có thể có người hiểu rõ về cà phê của anh như thế, cũng không tệ! Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tom cũng hòa hoãn hơn một chút: “Ngoại trừ capuchino, cô còn hiểu những loại cà phê khác không?”
Lục An Nhiên gật gật đầu: “Chỉ cần tôi nếm thử, cả đời này sẽ không quên được.”
Tom kinh hô: “Woa ha! Kinh thế!” ngay sau đó đứng dậy: “Tôi đi làm vài ly cà phê, cô nếm thử nhé!”
“Được đó!” có cà phê ngon để uống, tự nhiên Lục An Nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tiếp sau đó Tom làm liên tiếp năm ly cà phê không cùng loại, ngay cả đến hạt cà phê cũng đổi thành những quốc gia sản xuất khác nhau, không nghĩ được rằng Lục An Nhiên không chỉ có thể nói chính xác quy trình pha chế cà phê của từng ly, thậm chí có thể nói ra tên của từng loại cà phê và cả thời gian rang xây của nó, làm cho Tom khâm phục đến tâm phục khẩu phục.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, Lục An Hổ mới nhắc nhở Lục An Nhiên đến lúc rời khỏi đây rồi, lúc này Lục An Nhiên mới nói lời tạm biệt với Tom, Tom cũng lưu luyến không rời nói Lục An Nhiên nhất định phải quay lại đây nữa, hai người hình thành một tình bạn xuyên quốc gia sâu sắc từ cà phê.
Lúc thanh toán, Tom vốn dĩ nói Lục An Nhiên không cần thanh toán cứ xem như là anh mời đi, nhưng cô nhìn thấy trên bàn mình bày đầy ly cà phê nên cười lắc đầu từ chối, sau khi thanh toán xong liền cùng với Lục An Duy và Lục An Hổ hướng về phía cửa ra của quãng trường mua sắm, xe của chú Trương cũng đã sớm đứng đợi ở đó rồi.
Chú Trương hỏi: “Đại tiểu thư, bây giờ đi đâu?”
“Đi đến yến hội đi.” Dừng một chút Lục An Nhiên đột nhiên sửa lại lời nói: “Đến Khải Long.”
Lục An Hổ kinh ngạc: “Không phải đã đến giờ yến hội bắt đầu rồi sao?”
Chú Trương cũng khuyên: “Đại tiểu thư, đây là lần đầu tiên cô công khai xuất hiện kể từ bữa tiệc sinh nhật của ông nội cô, yến tiệc lần này lại còn do Long thị của Đế Đô chủ trì, đến trễ là chuyện không hay lắm...”
Lục An Nhiên cười nói: “Đến trễ cũng không sao, đến Khải Long!”
Nếu như Sở Dao và Lục An Hân đã mong đợi sự mất mặt của cô, vậy thì nếu cô xuất hiện đúng giờ há chẳng phải làm mất hết hứng của bọn họ sao? Cứ để cho bọn họ đắc ý trước đi! Lục An Nhiên nghĩ đến đây, không kiềm chế được mà mỉm cười, nếu như mà Sở Dao và Lục An Hân nhìn thấy lễ phục của cô căn bản không bị hủy hoại gì cả, thậm chí còn trở nên lộng lẫy hơn, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Cô cũng thật sự chờ không được để xem xem biểu tình của bọn họ.
Nhìn nụ cười của Lục An Nhiên, Lục An Hổ cảm thấy sống lưng lạnh toát: “An Nhiên, em đừng cười nữa... anh sợ...”