Về đến nhà Lục An Nhiên cũng không nghỉ ngơi, mà là thay quần áo sau đó đi xuống nhà bếp đem món rau xào bảy vị lúc trước làm cho Lục Kiếm Hào làm lại một lần nữa, hôm nay uống cà phê của Tom, cô có một tia hiểu được, liền vội vàng bắt tay vào làm lại thêm lần.
Sau khi làm xong, Lục An Nhiên lấy đũa tre thử một chút vị của nó, đã tương tự với vị của Lục Kiếm Hào bảy, tám phần rồi, Lục An Nhiên ngồi ở bàn trong phòng bếp tiếp tục suy nghĩ về ý nghĩa của “đạo” và sự hài hòa của hương vị giữa các món ăn.
Nghĩ một lát lại bắt đầu chế biến thức ăn, làm xong thử qua lại bắt đầu nghĩ, nghĩ xong lại làm… lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi, một mạch thẳng đến sáng sớm.
Lục An Hổ thức dậy luyện tập quay về nghe thấy trong bếp có tiếng động, nhìn một cái liền thấy trên chiếc bàn dài hình chữ nhật đã bày đầy mấy chồng dĩa món rau xào bảy vị, không tự chủ được mở to hai mắt, mà Lục An Nhiên như cũ vẫn ở trên bếp xào thức ăn, tắt lửa, rưới tương lên, tiếp đó chuyển động cổ tay xào mấy cái sau đó mới cho ra đĩa. Đem đĩa thức ăn này bưng lên bàn, cầm đũa tre thử một miếng, mùi vị này đã giống với mùi vị do Lục Kiếm Hào làm chín phần rồi.
Lục An Nhiên ngồi trên ghế dựa một tay chống đầu, một tay khác đặt ở trên bàn ngón trỏ của tay đó gõ lên bàn một cách có tiết tấu, xem ra khả năng lĩnh ngộ của cô vẫn có giới hạn! Lục An Nhiên cảm thấy bản thân dường như bị mắc kẹt ở cổ chai vậy.
Lục An Hổ tiến tới gần Lục An Nhiên: “Ê ê ê! Không phải em cả đêm chưa ngủ chứ…”
“Hửm?” Lục An Nhiên mơ màng ngẩng đầu: “Cả đêm? Trời sáng rồi sao?” Nhìn ra cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng rồi: “Mấy giờ rồi?”
Lục An Hổ nhìn đồng hồ trên cổ tay: “6 giờ.”
Lục An Nhiên gật gật đầu, dùng đũa tre gắp một gắp món rau xào bảy vị bón cho Lục An Hổ: “Thử xem.”
Lục An Hổ mở miệng ngoạm hết nhai vài lần: “Ngon! Đây là lần đầu tiên anh được an món rau xào bảy vị ngon như vậy.”
Lục An Nhiên cười nhạt vài cái: “So với ông nội làm, còn thua xa đó!”
Lục An Hổ lắc đầu thật sự không giải thích được sự hiểu biết của Lục An Nhiên đối với việc nấu ăn: “Hôm nay em có cần đi làm gì không?”
Lục An Nhiên lắc đầu: “Hai tháng tiếp theo này, em đều sẽ ở nhà nghiên cứu món ăn, còn phải theo anh học hỏi vài chiêu tự vệ, sẽ không ra khỏi cửa.”
Hai tháng? Lông mày Lục An Hổ giần giật, thật sự rất khâm phục điểm này của Lục An Nhiên! Chẵn hai tháng, cô ấy có thể chịu đựng được! Bất quá nghĩ đến việc học vài chiêu thức tự vệ liền vội vàng nói: “Hai tháng này, anh sẽ luyện tập thể chất của em trước! mấy chiêu thức tự vệ đợi đến khi bắt đầu đi học Cao trung anh sẽ chỉ em!”
“Được!” Lục An Nhiên cũng biết bản thân muốn gấp cũng không được.
Qủa nhiên, giống như Lục An Nhiên và Lục An Hổ đã nói, suốt hai tháng, Lục An Nhiên cửa lớn không ra cửa sau không bước giam mình ở nhà nghiên cứu món ăn, ngoại trừ việc mỗi ngày đều cùng với Lục An Hổ chạy bộ, làm mấy động tác vận động, chính là làm nhiều loại món chay khác nhau để cho Lục kiếm Hào bình luận.
Nhìn sự lĩnh ngộ của Lục An Nhiên ngày càng tiến bộ, Lục Kiếm hào một lần nữa khẳng định, Lục An Nhiên tuyệt đối là người duy nhất được chọn trong cả cái Lục gia này.
Lục An Nhiên nhốt mình ở nhà tự nhiên sẽ không biết ở bên ngoài người ta đã đem cô truyền đi đến vô cùng khoa trương, một lễ phục màu tím tựa như đem cả bầu trời khoác lên người, khuôn mặt ưu nhã cử chỉ cao quý. Mặc dù yến hội Long thị đêm đó đã chặn hết cánh báo chí, nhưng vẫn có người chụp lại khoảnh khắc Lục An Nhiên nhảy múa cùng người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn, một số lượng lớn cánh báo chí muốn phỏng vấn Lục An Nhiên để nhận được tin tức và bài phỏng vấn độc quyền, đặc biệt là trong tấm hình này hai người lại nhìn nhau thâm tình, người đàn ông đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt phía dưới, khuôn mặt của Lục An Nhiên không có vật che gì, cử chỉ ưu nhã dáng vẻ lịch sử. cánh báo chí đều ngửi thấy mùi vị của tình yêu, nếu như có thể biết được người đàn ông đó là ai, nhất định có thể lấy được món lời không nhỏ.
Chỉ tiếc là hai tháng này, Lục An Nhiên cứ mãi núp ở nhà, những phóng viên khổ sở canh giữ trước cửa lớn Lục gia cũng không thể thấy người, thập phần tiếc nuối, sau cùng vẫn là tin tức công tử của Thị trưởng thành phố qua đêm ở quán bar cùng với người đẹp mới có thể đập tan hứng thú của phóng viên đối với Lục An Nhiên.
Lục gia đối với việc bảo vệ Lục An Nhiên thập phần ra sức, đến nỗi trong hai tháng “bế quan” đương sự cũng không rõ ràng lắm người bên ngoài đã nghị luận gì về mình.
Chỉ là cách thời điểm đi học còn hai ngày, Lục An Nhiên mới nhận được điện thoại của Kỷ Linh, hẹn cô cùng đi ra ngoài mua cặp, sách, vở ghi, bút và những thứ khác, mà nhật ký của Lục An Nhiên cũng dùng vừa hết, bèn vui vẻ nhận lời.
Vừa sáng sớm, Lục An Nhiên thức dậy làm vệ sinh xong hết, bây giờ vẫn còn trong thời gian mùa hè, Lục An Nhiên mở tủ quần áo ra, thử từng bộ quần áo của mùa hè, vốn dĩ tính mặc áo sơ mi ngắn tay, phía dưới mặc quần đùi, lại phát hiện áo sơ mi đã nhỏ hơn, bộ ngực của Lục An Nhiên đã lớn hơn đến nỗi nút áo sơ mi cũng đã không thể khâu lại được. Chỉ có thể mặc bộ đầm vẫn còn khá rộng rãi trước đây đã mặc qua, lại phát hiện trước ngực cũng có chút chật, miễn cưỡng vẫn có thể mặc được, thở ra một hơi, Lục An Nhiên đối với bản thân ở trước gương hết cách lắc đầu, quả nhiên khi đến thời gian phát dục, cơ thể mỗi ngày đều sẽ có biến hóa, bộ váy này hai tháng trước mặc vẫn còn cảm thấy rỗng rãi, bây giờ cư nhiên lại chật rồi. Đội lên đầu chiếc mũ che nắng, mang dây trang trí lên, vác lên chiếc cặp làm bằng da, Lục An Nhiên liền chạy thình thịch xuống lầu, nói với Lục An Hổ đi cùng ra ngoài mua đồ dùng học tập.
Ngồi lên xe của chú Trương, Lục An Hổ hiếu kỳ vừa mới sáng sớm đã không thấy Lục An Duy đâu, vì thế mở miệng hỏi: “An Nhiên, em có thấy anh trai anh không?”
Lục An Nhiên vừa soạn tin nhắn gửi cho Kỷ Linh vừa trả lời vấn đề của Lục An Hổ: “Anh An Duy hả? Em bảo anh ấy đi làm liệu trình mờ sẹo rồi.”
“Ồ!” Lục An Hổ suy nghĩ gì đó gật gật đầu, gần đây vết sẹo trên mặt anh trai anh cũng thật sự nhạt đi rất nhiều, vả lại bộ râu đó quả thật rất phù hợp với anh ấy, lúc trước khi anh với anh trai đi mua tiểu thuyết ngôn tình, trên đường đi còn có vài cô gái tới bắt chuyện xin số điện thoại anh ấy nữa!
Lục An Nhiên sau khi gửi xong tin nhắn đem điện thoại tắt đi: “Kỷ Linh nói với em hôm qua cậu ấy nhìn thấy cô Tần.”
Lục An Hổ nghe xong tròng mắt sáng lên: “Cô Tần về rồi sao!”
Lục An Nhiên gật đầu: “Gần đây em muốn hẹn cô Tần ra ăn cơm, anh nghĩ cách xử lý anh trai anh đi, chúng ta chọn một địa điểm làm một cuộc ngẫu nhiên gặp mặt được không?”
Lục An Hổ gật đầu nói: “Được đó!” Anh biết anh trai anh vẫn còn rất thích Tần Thư Hàm, hiện tại đôi khi vẫn còn nhìn ra cửa sổ ngây ngốc, mặc dù không biết rốt cuộc anh trai nghĩ gì, nhưng mà tám chín phần mười là liên quan đến Tần Thư Hàm. Anh cũng rất thích Tần Thư Hàm, mặc dù chỉ làm chủ nhiệm của anh trong 100 ngày nhưng mà Tần Thư Hàm dạy học rất nghiêm ngặt người cũng xinh đẹp, nếu như là vợ của anh trai anh, anh cũng không phản đối.
Lục An Nhiên cười nói: “Quyết định vậy nhé!” hai người đập tay với nhau, chú Trương ngồi đằng trước xe cũng hết cách chỉ biết lắc lắc đầu cười, con nít bây giờ thật là...
Rất nhanh đã đến địa điểm hẹn với Kỷ Linh, Lục An Nhiên xuống xe chào hỏi với Kỷ Linh, Kỷ Linh cũng vẫy tay nói với Lục An Nhiên: “An Nhiên, An Hổ! Ở đây, ở đây!”
Ba người sau khi tụ lại với nhau xong, Kỷ Linh khoác tay Lục An Nhiên nói: “Cũng may còn có cậu! Lâm Đạt thật quá đáng mà! Tụi mình quen biết nhau lâu như vậy rồi, cậu ấy đi du học cư nhiên đợi đến khi qua tới nước ngoài rồi mới gọi điện thoại về báo bình an! Ngay cả cơ hội để mình đi tiễn cậu ấy cũng không cho!”
Lục An Nhiên không biết làm sao cười: “Chắc là cậu ấy sợ lúc chia tay cậu cũng khóc ghê quá!”
“Ha...” Kỷ Linh bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn may là chúng ta đều cùng thi vào trường Nhất trung thành phố S! Còn có thể làm bạn học thật sự quá tốt!”
“Phụt...” Lục An Nhiên cười sủng nịch vuốt vuốt tóc Kỷ Linh.
“Chúng ta đi mua gì trước nào?” Kỷ Linh kéo cánh tay Lục An Nhiên hỏi.
“Mình muốn đi mua quần áo trước.” Lục An Nhiên trả lời, bộ đầm này có chút chật, có chút không thoải mái, còn có áo trong cũng phải mua số khác rồi.
“Được đó! Đi đi đi!” nhắc đến mua sắm Kỷ Linh liền gật đầu lia lịa, chuyện không vui toàn bộ đều quẳng ra sau đầu, hôm nay cô đã đem toàn bộ tiền tích góp trong năm qua đều lấy ra hết rồi!
Lục An Nhiên và Kỷ Linh ở trong tiệm thử đồ, Lục An Hổ vẻ mặt chán chường đứng bên cạnh đợi, mua xong đầm và một số thứ, Lục An Nhiên khều khều Kỷ Linh nói rằng mình phải qua cửa hàng kế bên mua đồ trong, bảo Kỷ Linh dẫn Lục An Hổ đi mua đồ uống rồi quay lại. Kỷ Linh làm động tác đã hiểu, liền kêu Lục An Hổ cùng với mình đi mua đồ uống, Lục An Hổ nhìn Lục An Nhiên, Lục An Nhiên liền gật gật đầu.
Vì thế Lục An Hổ liền cùng với Kỷ Linh rời khỏi đó, dù gì cũng chỉ đi mua một ly đồ uống mà thôi.
Nhìn thấy Lục An Hổ đi xa, Lục An Nhiên thở ra một hơi đi vào cửa hàng kế bên, nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình còn giới thiệu hai loại áo ngực mới nhập về, Lục An Nhiên đang trong giai đoạn phát dục, lúc chọn áo ngực cũng phải chú ý nhiều vấn đề.
Cuối cùng Lục An Nhiên chọn một bộ áo ngực mỏng màu trắng cho mùa hè, sau khi mặc thử cũng rất vừa ý, liền nhờ nhân viên gói lại, lúc nhân viên chuẩn bị nhận lấy liền bị một cánh tay khác dành đi: “Cái này không tệ! Tôi muốn nó!”
Nhân viên cũng kinh ngạc xin lỗi nói: “Thành thật xin lỗi, size của loại áo này cũng chỉ còn dư lại một cái này thôi.”
Người phụ nữ đó rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của nhân viên: “Vậy không phải vừa đúng sao? Gói lại giúp tôi!”
“Cô mặc số đo này không phù hợp, loại này là cỡ 36B, cô muốn mặc thì phải chọn cỡ D mới hợp.” Nhân viên nhìn bộ ngực đồ sộ của người phụ nữ cười nói.
“Hừ!” nghe lời người nhân viên, người phụ nữ đó đắc ý đẩy đẩy bộ ngực của mình, đối với người đàn ông đằng sau nói: “Thật đáng tiếc anh yêu ạ, vốn dĩ cảm thấy cái này rất dễ thương muốn mặc cho anh xem! Ai ngờ được lại nhỏ như vậy!” dứt lời còn nhìn thoáng qua bộ ngực của Lục An Nhiên.
Người đàn ông đó cầm lấy dây áo ngực, cư nhiên để dưới cánh mũi hít một hơi: “Thật là thơm...”
Lục An Nhiên nghĩ đến cái áo đó mới nãy cô vừa mặc thử, tức khắc một trận buồn nôn trào lên, đầu mày khó chịu cau lại quay qua nói với nhân viên: “Cái đó tôi không cần nữa.” Dứt lời xoay người liền muốn rời đi, sáng sớm tinh mơ liền đụng phải loại người như con gián, thật ghê tởm.
Thấy Lục An Nhiên muốn đi, người đàn ông đó vội vàng giơ tay ra cản lại: “Em muốn đi đâu? Nói chuyện với anh một lát đi!”
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông này nhìn thấy vị kim chủ của mình cư nhiên xem bản thân như không khí còn cùng với cô gái trước mặt đụng tay đụng chân thật sự không vui. Lúc nãy vừa bước xuống đường cô ta liền phát hiện vị kim chủ của mình cư nhiên nhìn chằm chằm vào cô gái đó một cách mê muội, cô ta mới đi lên khiêu khích, ai mà biết được lại rơi vào kết quả này!