Mục lục
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có gì.” Kỷ Nhu hàm hồ nói: “Chính là muốn hỏi thử, hai mẹ con chúng ta tâm sự những chuyện trong lòng thôi mà!”

“Con không có cảm giác gì đối với Long thiếu cả.” Lục An Nhiên rũ mắt nói: “Ngày mai con sẽ trả lễ vật về.”

“Ừm.” Kỷ Nhu gật gật đầu liền vươn tay sờ sờ đầu của Lục An Nhiên: “An Nhiên, nếu như mệt rồi thì nói với mẹ.”

“…” Lục An Nhiên nhìn vào đôi mắt của Kỷ Nhu nói: “Mẹ, con không mệt.” Cô không mệt, sẽ không mệt, không thể mệt, thậm chí tuyệt đối không thể mệt! Kẻ địch bên ngoài như hổ báo, kẻ thù trong nhà lại như lang sói. Cô một phút cũng không được thả lỏng sự cảnh giác, tuyệt đối không được!

Kỷ Nhu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu, âm thầm đem hy vọng ký thác cho chính chồng của mình, nếu như Long thiếu thật sự có thể tìm thấy anh Hạo, có thể đem anh Hạo quay về, một nhà bọn họ nhất định sẽ có thể vượt qua, đến lúc đó An Nhiên sẽ không cần phải cực khổ như vậy nữa.

Đêm càng sâu hơn, Lục An Nhiên liền ngủ ngay tại phòng ngủ của Kỷ Nhu, sáng sớm ngày hôm sau, Lục An Nhiên ăn mặc gọn gàng đem theo Lục An Hổ cùng đi đến Long gia.

Đến Long gia, Lục An Nhiên và Lục An Hổ dưới sự dẫn đường của vệ sĩ tiến vào một thư phòng ở phía tây sảnh chính lầu một, đẩy cửa ra liền nhìn thấy trong thư phòng, “Long thiếu” mặc một thân tây trang nhàn nhã ngồi sau một chiếc bàn gỗ màu đen vừa xem giấy báo, vừa uống trà, nhìn thấy Lục An Nhiên tiến vào, liền đứng dậy vươn tay ra: “Lục đại tiểu thư, đã lâu không gặp. Mau ngồi đi!”

“Chào anh.” Lục An Nhiên lịch sự bắt tay với “Long thiếu”, sau đó liền ngồi vào chiếc ghế dựa nói: “Còn chưa cảm ơn món quà chúc mừng mà hôm qua Long thiếu đã tặng.”

“Có gì đâu.” “Long thiếu” cười nhẹ ngồi lại vào ghế nói: “Không biết là Lục tiểu thư có vừa ý với lễ vật không.”

“Hơ hơ, tôi đến đây chính là vì chuyện này.” Lục An Nhiên lấy lễ hộp từ trong túi xách ra đẩy tới trước mặt “Long thiếu”: “Cảm ơn ý tốt của Long thiếu.”

“...” “Long thiếu” nhìn thấy lễ hộp này vốn không có biểu tình hoặc phản ứng gì nhiều mà là nhẹ nhàng dùng tay chạm vào phía sau tai, sau khi nghe được mệnh lệnh chỉ thị từ tai nghe tích hợp, “Long thiếu” mở miệng nói: “Lục tiểu thư không thích?”

“Vô công bất thụ lộc, An Nhiên không cảm thấy bản thân đã làm được việc gì có thể xứng đáng nhận được món quà này của Long thiếu.” Lục An Nhiên cười nói: “Cảm ơn ý tốt của Long thiếu.”

“Nếu như Lục tiểu thư không thích món quà này, ngày khác tôi sẽ chuẩn bị một món quà khác tặng qua.” “Long thiếu” cười nói: “Biết Lục thiểu thư vừa lòng mới thôi.”

“...” Lục An Nhiên nghe xong lời của “Long thiếu” không nhịn được mà cau mày: “Không cần đâu. An Nhiên không muốn để những người khác hiểu lầm, Lục thị mặc dù không có ảnh hưởng lớn giống như Long thị, nhưng tại thành phố S này cũng có chút danh tiếng, Long thiếu làm như vậy, nói thật, thật sự làm khó cho tôi rồi.”

“Thành thật xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho Lục tiểu thư, nhưng mà hi vọng Lục tiểu thư biết là, tôi không hề có ác ý gì cả.”

“Long thiếu có thể hiểu được là tốt rồi.” Lục An Nhiên cười mỉm.

“Tôi cảm thấy có thể là do Lục tiểu thư không hiểu cho lắm.” “Long thiếu” dựa theo âm thanh phát ra từ trong lỗ tai nói: “Những chuyện mà tôi đã làm cũng là vì để bảo vệ Lục thị, trung tâm mua sắm Long thị đã bắt đầu kiến thành, lần này đặc biệt dành cơ hội cho năm doanh nghiệp mới tham gia, trong đó Lục thị chính là tiêu điểm, có thể nói Lục thị là doanh nghiệp dẫn đầu trong năm doanh nghiệp này, các doanh nghiệp tham gia kinh doanh trong trung tâm này là một sự hợp tác kinh doanh cùng có lợi cho đôi bên, nhưng mà đối với những doanh nghệp đã kinh doanh lâu đời ở đây mà nói, sự tồn tại của Lục thị quá chướng mắt. Hành động lần này của tôi, bất quá chỉ là tạo một hiệu ứng dây chuyền, bảo vệ sự an toàn tạm thời của Lục thị. Các người đem tiền giao cho chúng tôi, tôi tự nhiên phải bảo vệ các người!” “Thì ra là như vậy!” Lục An Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, phương diện này cô thật sự là chưa nghĩ tới: “Là do An Nhiên ánh mắt thiện cận hiểu lầm Long thiếu rồi!” trong lòng Lục An Nhiên hiện lên một tia cảm kích cùng kính nể.

“Không sao, không nói cho Lục thiểu thư biết trước chuyện này cũng là sơ sót của tôi.” Long thiếu gật đầu.

Giải quyết xong chuyện này, cả người Lục An Nhiên trở nên nhẹ nhàng không ít, liền chuyển lời, nhìn vào chiếc mặt nạ trên mặt “Long thiếu: “Long thiếu ở nhà vẫn luôn đeo mặt nạ sao?”

“Là để tiếp đãi Lục tiểu thư.” “Long thiếu” nhẹ sờ vào sau tai nói: “Tôi có thói quen ẩn giấu hành động, vốn không muốn lộ ra khuôn mặt thật của mình trước mọi người, vẫn hi vọng Lục tiểu thư hiểu cho tôi.”

“Không sao.” Lục An Nhiên cười mỉm gật đầu: “Đây là chuyện riêng của Long thiếu, là do tôi nhiều chuyện. Nếu như đã không còn việc gì nữa, vậy An Nhiên không làm phiền nữa.” Dứt lời Lục An Nhiên đứng dậy.

“Lục tiểu thư đem lễ vật về đi!” “Long thiếu” cũng đứng dậy đem hộp quà đưa qua cho Lục An Nhiên: “Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, tạo nên sự thành công thật sự.”

“Cám ơn lời nói may mắn của Long thiếu.” Lục An Nhiên tiếp nhận lễ hộp sau đó lại hàn huyên thêm vài câu cuối cùng liền mang theo Lục An Hổ rời khỏi Lục gia.

“Trong phòng tổng cộng có 4 camera mini giám sát, một cái ở trước cửa, một cái ở bên cạnh bàn sách, một cái trên tường, một cái bên cạnh kệ sách bằng gỗ.” Lục An Hổ nói.

“Ồ?” Lục An Nhiên không hề chú ý đến cái này: “Long thiếu này thật sự là quá cẩn thận đi.”

“Anh hoài nghi anh ta không phải Long thiếu.” Lục An Hổ nói: “Ít nhất anh ta không phải Long thiếu thật.”

“…” Lục An Nhiên dừng lại cước bộ: “Ý của anh là...”

“Trong tai anh ta có tai nghe tích hợp, vì thế anh ta có hành động chạm nhẹ lỗ tai, không phải chỉ một lần. Trước khi anh ta nói chuyện không hề có biểu tình suy nghĩ, nhìn thần sắc anh ta giống như là đang nghe theo mệnh lệnh.” Lục An Hổ nghĩ lại nói: “Anh cảm giác anh ta không phải Long thiếu. Đại khái có thể là một thế thân!”

“Thế thân?” Lục An Nhiên nhíu nhíu mày: “Ý gì?”

“Loại thế thân này ở Đế Đô rất nhiều.” Lục An Hổ nói: “Bởi vì an toàn cá nhân, sẽ có người chuyên môn bồi dưỡng loại thế thân này, thời gian lâu dần thật sự là giả thật đảo loạn. Nhưng mà thế thân này của Long thiếu hiển nhiên là gần đây mới tìm đến, vì thế mới bị anh phát hiện ra sơ hở.” Lục An Hổ đã từng học qua kiến thức về trinh sát, vì thế đối với biểu tình trên mặt của đối phương vẫn rất thành thạo.

“Vậy à…” Lục An Nhiên lần nữa bước chân đi: “Có chút thú vị...”

Mười một ngày của kỷ nghỉ ngắn này thật sự chứng minh cho câu “thời gian vui sướng luôn ngắn ngủi”, cảm giác như chưa được thả lỏng, liền đến thời gian đi học nữa rồi! Mà điều duy nhất khiến mọi người vui vẻ đó chính là thời gian huấn luyện đã kết thúc, sau kỳ nghỉ 11 ngày quay lại trường học, mọi người đều không cần phải tham gia huấn luyện cực khổ vào mỗi buổi chiều như vậy cũng rất tốt.

Mà 11 ngày kết thúc, chuyện lớn tiếp theo chính là vở kịch kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi ngày trôi qua ngày đó càng đến gần, Kỷ Linh cũng bắt đầu tập trung tập luyện cho vở kịch. Mọi khổ cực mà cô bỏ ra, đám người Lục An Nhiên đều nhìn vào trong mắt. Mà Phượng Lập Hành tham gia vai diễn tân lang vẫn chưa hề xuất hiện qua, cho đến ngày biểu diễn, mọi người mới biết được, vai diễn tân lang do Long Ngọc Tinh thay thế biểu diễn, mà việc càng rắc rối hơn chính là sát giờ biểu diễn Kỷ Linh lại mất tích...

“Kỷ Linh đâu? Ai có thể liên hệ với em ấy?” trên trán Hoàng Oanh xuất hiện một tầng mồ hôi: “Mau gọi Lớp trưởng lớp D qua đây!”

“Được, tôi đi gọi em ấy qua đây!” có người đáp ứng vội vàng gọi Lục An Nhiên qua.

Mà Lục An Nhiên bị gọi đến cũng hết sức kinh ngạc: “Không thấy Kỷ Linh sao?”

“Đúng.” Hoàng Oanh nói: “Em có thể liên lạc với em ấy không?”

“Đợi một lát.” Lục An Nhiên vội vàng lấy điện thoại ra gọi đến số điện thoại của Lục An Hổ: “An Hổ, Kỷ Linh đâu?”

“Kỷ Linh ở cùng với anh, đang trên đường đi đến hội trường, nhưng mà…” An Hổ nhìn Kỷ Linh bị đau đến nhe răng trợn mắt nói: “Cậu ấy bị thương rồi, tình trạng hiện tại không tốt cho lắm, hay là thay người đi!”

“...” Sau khi nghe xong Lục An Nhiên sững sờ tại chỗ: “Bị thương? Tại sao lại bị thương?!”

“Là hai nữ sinh của lớp anh.” Lục An Hổ nói: “Trong lúc anh đang đi mua nước bọn họ đem Kỷ Linh nhốt vào nhà kho để dụng cụ thể thao, cậu ấy tự mình nhảy ra từ cửa sổ kết quả chân bị trật rồi.”

“Chuyện này...” Lục An Nhiên cắn răng.

“Chân bị trật rồi?” Hoàng Oanh nghe xong lời này ngẩn người, sau đó nhìn qua Điền Điềm bộ phận văn nghệ: “Tôi nhớ là lớp A mà cậu phụ trách hôm đó có một nữ sinh đã đến đây lấy kịch bản dành cho nữ chính nói là muốn chuẩn bị trước có khi cần thay thế?”

“Không sai, em ấy tên Sở Dao, là lớp trưởng của lớp A.” Điền Điềm trả lời, Sở Dao này nhìn bộ dáng thật sự là có chút thủ đoạn, nói chuyện mà Kỷ Linh bị thương không liên quan đến Sở Dao, cô một chút cũng không tin.

“Gọi em ấy đến diễn!” Hoàng Oanh cau mày sắp xếp.

“Được.” Điền Điềm đáp ứng liền chạy chậm đi gọi người.

“Chậm đã!” Lục An Nhiên ngắt điện thoại, trong mắt phát ra một loại thần sắc quyết tuyệt: “Kỷ Linh là học sinh của lớp em, chuyện này để em ghánh, em sẽ diễn thay nhân vật này!”

“Em?” Hoàng Oanh đánh giá Lục An Nhiên từ trên xuống dưới, mặc dù cô biết là Lục An Nhiên có chút bản lĩnh, nhưng vở kịch lần này không thuộc dạng tầm thường, cô cũng không thể tự tiện quyết định.

“Để em ấy diễn đi!” Long Ngọc Tinh đã thay xong bộ trang phục của nhân vật xuất hiện nói: “Nếu xuất hiện vấn đề sai sót gì cứ tính trên đầu tôi!”

“Được thôi!” Hoàng Oanh gật đầu, nếu Long thiếu cũng đã nói như vậy, dù gì có người ghánh hậu quả là được. Vả lại, cô cũng rất tin tưởng ánh mắt của Long thiếu: “Mau dẫn Lục An Nhiên đi trang điểm thay quần áo đi!”

Hậu trường lại bận rộn một lần nữa, lúc Lục An Nhiên vừa điều chỉnh xong, Sở Dao liền xuất hiện ở hậu trường: “Là cần em đến diễn thay sao?” tim ả ta đập rất nhanh, vai diễn chính em gái này ả ta nhất định phải lấy được, lúc mới đến đây ả ta đã nhìn qua phía dưới khán đài, những hàng ghế đầu phía trước sân khấu đều là những nhân vật lớn, cũng không uổng phí ả ta một phen cực khổ như vậy.

“Không cần nữa.” Hoàng Oanh dùng ngón tay đẩy gọng kính quê mùa trên sống mũi: “Đã tìm được người diễn thế rồi, nếu em đến đây rồi thì ở hậu trường giúp đỡ chút đi, có thể cho em thêm điểm học phần.”

“Cái gì?” Sở Dao kinh ngạc, tại sao có thể như vậy: “Ai?”

“Là mình.” Lục An Nhiên vén váy đi lên trước vài bước, hiện tại cô đã thay xong trang phục và trang điểm, bộ trang phục này là dựa theo số đo của Kỷ Linh mà làm ra, Lục An Nhiên mặc trên người có chút rộng, phần vai có chút trùng xuống khiến cho cô càng trở nên đáng yêu hơn.

“Cậu…” Sở Dao kinh ngạc nhìn Lục An Nhiên, tại sao lại là Lục An Nhiên này! Đáng chết!

“Lục An Nhiên, đến lượt em lên sân khấu rồi!” Hoàng Oanh cũng không có thời gian chú ý đến biểu tình thất hồn lạc phách của Sở Dao liền đem Lục An Nhiên đẩy lên sân khấu.

Đứng trên sân khấu này, ánh đèn rọi thẳng vào người cô, dưới khán đài là đoàn người đông nghìn nghịt, nhất thời Lục An Nhiên có chút muốn khóc. Loại tình huống này, ở kiếp trước cô đã ảo tưởng qua vô số lần nhưng ở giây phút cuối cùng lại bỏ lỡ; kiếp này cô vô số lần cự tuyệt, nhưng hiện tại lại đứng tại chỗ này, đây được gọi là vận mệnh sắp đặt sẵn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK