Mục lục
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm?” Mẹ của Linh Linh nhìn vào hai mắt của Lục An Nhiên, thấy đối phương không phải như đang lừa dối mình liền vội vàng gom toàn bộ chứng minh nhân dân cùng các thứ cần thiết sau đó nhỏ giọng nói với cô: “Hiện tại Linh Linh có tốt không?”

“Chị ấy hiện tại rất tốt, ngoài ra sẽ càng ngày càng tốt!” Lục An Nhiên khẳng định nói: “Dì chịu đựng một chút, không quá một năm Linh Linh sẽ có thể đón dì đi.”

“Kêu nó đừng quay về nữa...” mẹ của Linh Linh bất lực lắc đầu: “Số của tôi đã như vậy rồi! Ngàn lần đừng để nó quay lại nữa! Nó khỏe mạnh là được... tôi... tôi không cầu cái gì nữa...” dứt lời, mẹ của Linh Linh quỳ xuống, khấu lạy Lục An Nhiên ba cái, đem trán cũng ma sát đến trầy da, ngẹn ngào nói: “Lục đại tiểu thư, tôi cầu xin cô, nhất định phải chăm sóc nó thật tốt, kiếp sau làm trâu làm ngựa, tôi cũng nhất định sẽ báo đáp cô!”

“Dì à dì mau đứng lên đi!” Lục An Nhiên vội vàng đỡ mẹ của Linh Linh lên trấn an nói: “Dì yên tâm đi!”

Nghe Lục An Nhiên nói xong, mẹ của Linh Linh mới thở phào nhẹ nhõm, tựa như đã triệt triệt đệ đệ yên lòng. Kiếp này đứa con gái duy nhất mà bà nhớ nhung cuối cùng cũng đã có thể chạy khỏi nơi địa ngục này.

“Dì à...” Lục An Nhiên nhìn biểu tình của mẹ Linh Linh nhất thời có chút giật mình: “Dì... dì còn chưa nhìn thấy Linh Linh kết hôn sinh con! Dì cam tâm sao?”

Nghe xong lời của Lục An Nhiên mẹ của Linh Linh sửng sốt: “Tôi... tôi...”

“Tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch!” vẻ mặt Lục An Nhiên nghiêm túc: “Mắt thấy những ngày tốt đẹp sắp đến rồi không phải sao? tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch! Nếu như dì gặp chuyện, suốt cuộc đời này Linh Linh sẽ sống trong sự tự trách.”

“Được... tôi biết rồi...” mẹ Linh Linh gật gật đầu, trong mắt một lần nữa xuất hiện hi vọng sống tiếp.

“Vậy bọn con đi trước đây.” Nhìn thấy mẹ Linh Linh như vậy, Lục An Nhiên cuối cùng cũng yên tâm, mang theo Lục An Hổ và Tiết Định An rời khỏi nhà của Linh Linh.

Lục An Nhiên vừa rời khỏi, cậu của Linh Linh liền gọi điện thoại báo tin tức cho Lâm Hạo Thịnh, kể chi tiết Lục An Nhiên đánh ông ta như thế nào, bức hại mẹ của Linh Linh ra sao, nghiêm hình bức cung cộng thêm một lòng trung tâm của ông ta như thế nào... tất cả những thứ này cuối cùng cũng được Lâm Hạo Thịnh thưởng cho 1 vạn tiền khen thưởng, nhìn trong tài khoản có thêm một vài số, cậu của Linh Linh cuối cùng cũng mãn nguyện mặc áo khoác vào, có tiền rồi, lại có thể đi đánh vài ván! Thật tốt!

Buổi sáng chủ nhật, sau khi Lục An Nhiên rời giường, Lục An Hổ nói cho cô biết là sáng sớm nay không cần luyện tập, xem như là để cho cơ bắp vẫn luôn căng thẳng kia có cơ hội thả lỏng, mà bắt đầu từ thứ Hai, phải thêm thời gian vận động.

Mở tủ quần áo ra, trong đó treo đầy quần áo mới của mùa thu mà Kỷ Nhu đã chuẩn bị cho cô, Lục An Nhiên lật tìm mấy cái sau đó chọn ra một bộ đầm mang phong cách trường học mùa thu, hôm nay cô phải đi xem tiến độ trang trí bên Tân Đông, thật sự không phù hợp mặc đồ mang phong cách học sinh như vậy. Nghĩ như vậy, Lục An Nhiên lại tiếp tục lục tìm trong tủ đồ, sau đó chọn ra vài bộ chính mình tự phối hợp. Áo khoác len dệt kim màu vàng, phối thêm màu trắng ở phía trong, cùng với một chiếc đầm cotton màu xanh dương dài đến gối, một chiếc quần legging màu trắng dài, chân đi dôi ủng da. Nhìn bộ đồ này, Lục An Nhiên xõa mái tóc dài trên vai. Cẩn thận ngắm nhìn bản thân ở trong gương, Lục An Nhiên có loại cảm giác thất bại. Khuôn mặt cô hình tròn như em bé, khuôn mặt trẻ con mập mạp còn chưa biến mất khiến người khác không cảm nhận được sự trưởng thành ở cô.

Trang điểm nhẹ, Lục An Nhiên chạy ra khỏi cửa phòng, sau đó nương theo cầu thang đi xuống dưới lầu một. Lục An Hổ đang ở lầu một đợi cô, mà Lâm Hạo Thịnh cũng đang ngồi ở đây, uống một ly trà nóng, xem báo, sau khi nhìn thấy Lục An Nhiên, Lâm Hạo Thịnh gập giấy báo lại nói: “An Nhiên, anh cảm thấy chúng ta nên nói chuyện một chút.”

“Nói chuyện?” Lục An Nhiên hơi hơi ngoảnh đầu nói: “Anh Hạo Thịnh, anh muốn nói chuyện gì với em?”

“… …” Lâm Hạo Thịnh đứng dậy bước nhanh đến bên Lục An Nhiên sau đó vươn tay ra bắt lấy tay cô: “Đi qua đây với anh một chút.”

“Anh muốn làm gì.” Lục An Hổ nắm lấy cánh tay còn lại của Lục An Nhiên nhíu mày quát lớn: “Buông tay!”

“Nên buông tay là cậu! Em ấy là vị hôn thê của tôi!” Lâm Hạo Thịnh giống như vương giả đang tuyên bố chủ quyền lãnh thổ.

“Anh chẳng là gì cả!” Lục An Hổ cười chế giễu.

Nụ cười này đã chạm đến dây thần kinh mềm yếu nhất của Lâm Hạo Thịnh, mấy giây trước khi hắn ta muốn phát giận, Lục An Nhiên lên tiếng: “Hai người các anh đều buông tay cho em!” dùng giọng nói lành lạnh nói ra câu này, cùng lúc Lục An Nhiên cũng vùng ra khỏi tay của hai người: “Đừng vì chuyện riêng của mấy người mà phá hỏng tâm tình tốt một ngày của em! Ok?”

“Anh...” Lâm Hạo Thịnh áp chế hỏa khí trong lòng nói: “Anh chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với em.”

“Vậy thì đợi tối nay em về rồi nói đi!” Lục An Nhiên nhẹ nhàng cử động cổ tay, hai người này kéo đau cô rồi!

“Hiện tại...” Lâm Hạo Thịnh hình như còn muốn mặc cả một chút.

“Không có thời gian, em hẹn người khác rồi.” Lục An Nhiên quay người liền muốn đi.

“Ai? Long học trưởng trong trường em sao?” trong mắt Lâm Hạo Thịnh mang theo mùi vị nguy hiểm.

“Anh giám sát em?” Lục An Nhiên nhíu mắt giả vờ trấn kinh và lộ ra bộ dạng thẹn quá hóa giận: “Anh cư nhiên dám giám sát em!”

“Anh...” bị Lục An Nhiên hỏi ngược, Lâm Hạo Thịnh ngược lại có chút không biết nên trả lời như thế nào, hắn nghĩ rằng Lục An Nhiên sẽ phủ nhận, câu trả lời như vậy so với phủ nhận càng khiến cho hắn ta có loại cảm giác thất bại hơn.

“Tối nay, em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh!” Lục An Nhiên chỉ vào Lâm Hạo Thịnh tức giận nói: “Chí ít em sẽ cho anh hiểu rõ cái gì gọi là sự tôn trọng cơ bản nhất! Chúng ta đi!” Dứt lời Lục An Nhiên xoay người hùng hổ rời khỏi Lục gia, Lục An Hổ nhìn Lâm Hạo Thịnh một cái sau đó đi theo phía sau Lục An Nhiên.

Sau khi ngồi lên xe, Lục An Nhiên thở ra một hơi.

“Có muốn đi ăn một miếng bánh ngọt không?” Lục An Hổ nhìn Lục An Nhiên nói: “Lần trước anh cùng với Kỷ Linh đến một tiệm bánh ngọt, mùi vị không tệ.”

“Anh biết em là giả vờ thôi?” Lục An Nhiên đánh giá Lục An Hổ từ trên xuống dưới.

“Đương nhiên.” Lục An Hổ có chút đắc ý dương dương khóe môi: “Có muốn đi ăn bánh kem không?”

“Anh giới thiệu em tất nhiên phải đi nếm thử!” Lục An Nhiên cười nói: “Em gọi điện cho Hà Lăng Sương trước đã, hôm nay hẹn chị ấy gặp nhau ở nhà hàng.” Cô thật sự không phải chuyên gia về kiến trúc, cô chỉ là đưa ra một bản đồ thiết kế, còn nhiều thứ nữa, vẫn cần phải đến chuyên gia là Hà Lăng Sương đến xem một chút, đồ vật linh tinh cụ thể của công trình này.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lục An Nhiên mở miệng hỏi: “Hiện tại em đang đi đến tiệm bánh mua bánh ngọt ăn, chị có muốn ăn gì không? Em mang cho chị.”

“Không cần đâu, chị đang ăn kiêng giảm béo.” Hà Lăng Sương cười nói: “Chị sắp đến nhà hàng Tân Đông rồi, em mua xong bánh ngọt trực tiếp qua bên này là được.”

“Ừm ừm!” Lục An Nhiên gật gật đầu: “Vậy chúng ta lát nữa gặp.”

“Được, lát nữa gặp!” sau khi Hà Lăng Sương ngắt điện thoại, lái xe đậu vào bãi, nâng tay xem đồng hồ, mới 9 giờ, thời gian hẹn với Lục An Nhiên hình như là 9 giờ 30 là cô đến quá sớm rồi. Xuống xe đóng cửa, Hà Lăng Sương một thân trang phục công sở đi trên đôi giầy cao gót 9 phân nện xuống nền xi măng kêu cốc cốc cốc cốc tiến vào công trình trung tâm mua sắm Long thị đang thi công, cả trung tâm dường như đã trang hoàng xong, hiện tại là các cửa hiệu trong đó đang cố gắng thi công cho kịp tiến độ. Hà Lăng Sương vừa lên lầu liền nghe thấy nhân công đang tức giận mắng chủ thuê vô nhân đạo, Hà Lăng Sương luôn khinh miệt loại hành vi này, nhận tiền liền phải làm việc thật tốt, dù cho chủ thuê có không nói đạo lý đi chăng nữa cũng không có biện pháp, loại ngành nghề này chính là nước sâu địa vị thấp, lúc cô mới vào nghề cũng bị hãm hại, vu oan, thậm chí còn bị chủ thuê bắt lao động bất hợp lý, nhưng cô cũng là từng bước từng bước cắn răng mà đi đến bước này.

“Chưa nhìn thấy chuyện này bao giờ, vốn dĩ chính là bọn họ vi phạm hợp đồng, làm gì có ai đã khởi công được hơn một tháng rồi đột nhiên đòi đổi bản thiết kế chứ! Toàn bộ phải phá bỏ làm mới lại từ đầu lại còn phải hoàn thành trước thời hạn, đây không phải cố ý làm khó người khác sao!” một công nhân đang ngồi uống nước oán giận nói.

“Đúng đó! Vả lại bình thường khi chúng ta uống nước cũng bị mắng chửi! Đơn giản không coi chúng ta là người nữa!” một người công nhân khác tiếp lời nói: “Với lại bản thiết kế này cũng không phải rõ ràng lắm! Rất nhiều chi tiết bị khuất, làm gì có ai làm khó người khác như vậy chứ!”

Nghe đến đây, Hà Lăng Sương không khỏi nhíu mày, đây thật sự là quá đáng quá rồi, theo hướng âm thanh nhìn qua, nhìn thấy toàn bộ đều là người quen. Những công nhân này đều làm trong đội công nhân thi công hợp tác với công ty thiết kế Hội Mộng, Hà Lăng Sương trước tiên tiến lên chào hỏi: “Chào mọi người, buổi sáng tốt lành nhé!”

“Là tiểu Sương à!” nhìn thấy người đến là Hà Lăng Sương, những người nói chuyện trước đây không khỏi thở phào, đột nhiên nghe thấy âm thanh, còn nghĩ là người của Nhạc thị!

“Đây là đơn hàng của nhà nào thế?” Hà Lăng Sương có chút hiếu kỳ hỏi: “Khó hầu hạ như vậy!”

“Là của Nhạc thị.” Quản lý đội công nhân thi công thở dài một hơi nói: “Vào ngành mười mấy năm nay, lần đầu tiên đụng phải chuyện này!”

“Nhạc thị?” Hà Lăng Sương ngạc nhiên, kiến trúc của Nhạc thị cũng là công ty Hội Mộng nhận đơn hàng, mặc dù thiết kế sư hợp tác không phải là cô, nhưng cũng là do chính tay cô phê duyệt, vẫn là thiết kế theo quy cũ nhà hàng thức ăn nhanh, chỉ là trên bố cục và màu sắc có thêm một ít văn tự. Nhưng việc Nhạc thị thay đổi bản thiết kế cô vẫn chưa nghe một chút thông tin nào! Nghĩ đến đây, Hà Lăng Sương nói với người quản lý công nhân thi công: “Chú Giang, bản thiết kế mới mà Nhạc thị đòi thay đổi có thể cho tôi xem một chút không?”

“Chuyện này...” Chú Giang đó hơi do dự sau đó gật đầu: “Cũng được! Dù gì thì chúng tôi cũng tiếp nhận đơn hàng của công ty thiết kế Hội Mộng, cô lại là người của công ty, cho cô xem cũng không sao!” Dứt lời, chú Giang đem một tập văn kiện được bao bọc cẩn thận cho Hà Lăng Sương xem: “Cô xem đi!”

Hà Lăng Sương tiếp nhận túi văn kiện sau đó lật giở từng trang từng trang mà xem, bắt đầu từ nghi hoặc đầu tiên, cho đến khi bị trấn kinh và mồ hôi lạnh tuôn ra. Hà Lăng Sương trì độn mất một lúc, mới đem bản thiết kế trả lại cho chú Giang.

Lại nói vài câu với đám người này, Hà Lăng Sương rõ ràng thất thần, sau khi chào tạm biệt cô tìm một góc khuất  gọi điện thoại cho Lục An Nhiên: “Alô? Em ở đâu? Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK