“Anh có yêu em không?” Tần Thư Mặc biết là đối phó với tên đại ngốc này những lời thừa thãi đều vô nghĩa, trực tiếp mở miệng hỏi chính là tốt nhất.
“Yêu.” Lục An Duy không hề giấu diếm, trực tiếp mà nói ra.
Chính tai nghe thấy câu nói này, nước mắt khó khăn lắm mới nhịn được xuống của Tần Thư Hàm lại tiếp tục trào ra, chỉ là không phải bởi vì bị ủy khuất, mà là chứa đầy cảm động: “Vậy... vậy tại sao anh không nói với em?”
“Anh đã từng nói.” Lục An Duy có điểm ủy khuất, anh còn nói rất nhiều lần mà! Nhưng Tần Thư Hàm cũng cự tuyệt rất dứt khoát.
“...” Tần Thư Hàm không nhịn được nhíu mày: “Anh rõ ràng chưa từng nói qua!” đều bởi vì do anh không nói rõ ràng nên mới khiến cho cô một mình đau khổ lâu như vậy! Rõ ràng cô còn đang mang trong mình giọt máu của hai người... Tần Thư Hàm không nhịn được cảm thấy uất ức.
“Bỏ đi...” Lục An Duy cảm thấy hiện tại những thứ này cũng không còn quan trọng nữa, tóm lại anh sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa, như vậy là được.
“Bỏ ư? Như vậy liền bỏ qua sao?” Tần Thư Hàm nhìn chằm chằm vào Lục An Duy, bởi vì chuyện này cô đã rơi biết bao nhiêu nước mắt, tại sao lại chỉ đổi lại được một câu nói bỏ đi của anh thôi...
“Em...” Lục An Duy vừa cúi đầu liền phát hiện Tần Thư Hàm đi chân đất, không nhịn được nhíu mày, vòng tay ngang hông đem Tần Thư Hàm ôm lên: “Tại sao lại không đi dép.”
Tần Thư Hàm vẫn còn đang tức giận, sắc mặt liền đỏ bừng, đem đầu vùi vào hõm vai của Lục An Duy nhỏ giọng nói: “Quên mất...” nói cái gì chứ... người đàn ông này rõ ràng là đang phạm quy mà!
“Anh đưa em lên nhà!” Bất luận thế nào Lục An Duy cũng không muốn để cho Tần Thư Hàm đi chân đất lên nhà, con đường này có không ít những vụn đá sắc nhọn, nếu lỡ bị cắt trúng thì biết làm thế nào? Cho dù có bị ghét đi chăng nữa anh cũng muốn tự mình đưa cô lên nhà, như vậy anh mới yên tâm.
“Ừm...” Tần Thư Hàm tựa vào lòng của Lục An Duy, trong lòng cảm nhận được sự yên ổn không gì có thể so sánh được. Cái ôm này, cô thật sự đã hy vọng từ rất lâu, đợi rất lâu rồi.
Ôm Tần Thư Hàm đi vào trong thang máy, Lục An Duy một tay ấn vào nút số 23 của tháng máy.
“An Duy... em muốn hỏi anh... nếu như, em nói là, nếu như lần đó của chúng ta... lần đó không cẩn thận, không cẩn thận có con rồi thì phải làm sao?” tựa trên vai của Lục An Duy, Tần Thư hàm cẩn thận hỏi, trong lòng đang suy đoán, phản ứng của Lục An Duy. Đột nhiên được làm Ba, anh nhất định sẽ mừng rỡ như điên đi!
“Nếu như có thai...” Trong đầu Lục An Duy không khỏi hồi tưởng đến Cảnh Chính và Kiều Anh, Cảnh Chính vì nhiệm vụ mà hi sinh, Kiều Anh chỉ còn lại một mình biết sống như thế nào? Cô ấy phải làm như thế nào để nuôi nấng đứa con khôn lớn? Lục An Duy nghĩ cũng không dám nghĩ... nếu như Tần Thư Hàm mang thai con của anh? Anh nhất định sẽ rất vui mừng... nhưng nếu như anh chết đi thì sao? Anh làm sao có thể tàn nhẫn để lại hai mẹ con họ? Lục An Duy càng nghĩ trong lòng lại càng loạn.
“Đúng đó! Nếu như mang thai rồi thì sao?” Tần Thư Hàm vẫn cứ tựa trên vai Lục An Duy, vốn không để ý đến thần sắc thay đổi dị thường của anh.
“Đinh” một tiếng, đã lên đến lầu thứ 23, Lục An Duy mở miệng trả lời: “Nếu như mang thai, vẫn là nên sớm phá thai đi thì tốt hơn...”
Tần Thư Hàm có nghĩ thế nào cũng không ngờ được đáp án mà cô nhận lại được lại chính là câu nói này, chuyện này so với việc Lục An Duy nói không yêu cô còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần!
Đứa con mà cô coi như vật báu, Lục An Duy làm sao lại có thể... làm sao có thể nhẹ nhàng nói với cô là đem con phá đi?
Đem Tần Thư Hàm thả xuống trước cửa nhà, Lục An Duy cúi đầu nói tạm biệt với Tần Thư Hàm: “Anh đi đây... anh.. sẽ không đến làm phiền em nữa.” Dứt lời, sau đó nhìn thật sâu vào Tần Thư Hàm lần cuối, đem bóng dáng của cô chặt chẽ mà khắc sâu vào lòng, sau đó liền bước nhanh rời khỏi.
...
Tần Thư Hàm không biết bản thân như thế nào đi vào nhà, cũng như không biết như thế nào mà về phòng... chỉ là lúc cô phản ứng lại với mọi chuyện, cô đã nằm trên chiếc giường mềm mại của mình, miếng nệm trên giường đã ướt đẫm nước mắt.
“Thì ra... anh ấy thật sự không yêu cô...” sau khi nói xong câu này, Tần Thư Hàm gần như tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, hôm nay, hôm nay cô đã hoàn toàn cắt đứt hết tất cả mọi si tâm vọng tưởng của bản thân. Thì ra anh ấy thật sự không yêu cô, vì thế, mới có thể nói ra những lời tàn nhẫn tuyệt tình một cách nhẹ nhàng như vậy...
Vuốt ve chiếc bụng vẫn bằng phẳng, Tần Thư Hàm nỉ non: “Bảo bối, mẹ sẽ một mình nuôi dưỡng con lớn khôn, con nhất định phải thật khỏe mạnh nhé... bất kể có bao nhiêu người phản đối, mẹ cũng sẽ sinh con ra, con là món quà mà ông trời ban cho mẹ! Con là bảo bối mà mẹ yêu nhất... thật sự xin lỗi... không thể cho con một người Ba, không thể cho con một gia đình đầy đủ. Nhưng con phải tin là, Mẹ sẽ yêu con gấp bội, luôn cả phần của Ba con! Ba của con anh ấy...” Tần Thư Hàm nghẹn ngào một chút rồi nói tiếp: “Anh ấy không phải không yêu con, chỉ là, anh ấy vốn không hề yêu Mẹ...” khóc đến rốt cuộc không thể nói nên lời, Tần Thư Hàm mới im lặng, qua một lúc lâu, Tần Thư Hàm lại mở miệng tiếp tục nỉ non: “Xin lỗi bảo bối, Mẹ biết khi Mẹ khóc sẽ ảnh hưởng không tốt đối với con… nhưng mà… nhưng mà Mẹ thật sự không nhịn được nữa, làm ơn, tha thứ cho Mẹ lần này… thật sự lần này sẽ là lần cuối cùng Mẹ rơi nước mắt! Làm ơn… tha thứ cho Mẹ…”
Lục An Duy sau khi rời khỏi nhà của Tần Thư Mặc, thẫn thờ đi trên con đường dẫn về Lục gia, anh thật sự đáng chết, anh chỉ là muốn lén lút mà theo dõi, không muốn làm phiền… nhưng mà, thật sự không nghĩ được là chỉ như vậy cũng đem đến phiền phức lớn như thế đối với Tần Thư Hàm. Anh thật sự thật sự tự trách móc bản thân mình.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lục An Duy vang lên, lấy điện thoại ra nhìn đến dãy số hiện trên màn hình, biểu tình Lục An Duy trở nên nghiêm túc, nhận điện thoại, Lục An Duy thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Có nhiệm vụ, cần anh dẫn dắt!” đối phương lời ít ý nhiều: “Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ ở cấp độ S, hy vọng anh có thể có sự chuẩn bị thật tốt cho nhiệm vụ lần này!”
“…” Vốn dĩ Lục An Duy muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến Tần Thư Hàm mà đáp một tiếng: “Tôi biết rồi! Tôi chấp nhận thực thi nhiệm vụ, nhưng hiện tại tôi cũng đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, tôi ở thành phố S, tôi hy vọng anh sẽ tìm một người đáng tin cậy để thay thế cho tôi.”
“Thành phố S?” đối phương suy nghĩ một lát trả lời lại: “Hiện tại ở trong nội thành thành phố S có một thành viên cực kỳ ưu tú của chúng ta, tôi gửi tư liệu của anh ta tới điện thoại của anh, bên này tôi sẽ đánh tiếng với anh ta trước, một giờ đồng hồ sau anh hãy liên lạc với anh ta! Chín giờ sáng sớm ngày mai tôi sẽ phải người qua đón anh.”
“Ừm.” Tôi biết rồi.” Lục An Duy đáp lời, quay đầu nhìn về hướng nhà của Tần Thư Hàm lần nữa, lần ly biệt này có thể sẽ là vĩnh biệt, hy vọng cô ấy hạnh phúc…
…
Đồng thời ngay lúc này, ở trong một quán bar trong trung tâm thành phố S, xa hoa trụy lạc ca múa nhộn nhịp, nam thanh nữ tú, mượn men rượu mà nhảy múa, lắc lư trên sàn nhảy, ánh mắt mê man và tự do, dường như rất hưởng thụ bầu không khí này. Mà trong một căn phòng Vip xa hoa tại quán bar này, hai người đàn ông đang thực hiện một giao dịch bí mật nào đó.
“Không tồi, chính là hàng.” Người đàn ông đứng bên cạnh bàn đem thứ bột trắng trên đầu ngón tay liếm sạch sẽ, sau đó đối với người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ vị trên sô pha đối diện nói: “Độ thuần khiết rất cao!”
“Thế nào! Hàng hóa của Tiết Tam gia tôi chính là loại hàng tốt nhất ở thành phố S này đấy!” người đàn ông tên Tiết Tam gia kia là một người ngoài 40, tai to mặt bự mặc một chiếc áo len hở cổ, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bằng vàng, lúc này vẻ mặt đầy đắc ý: “Không biết là ông chủ Đỗ có vừa ý không?”
“Hừ.” người đàn ông bị kêu là ông chủ Đỗ nhìn mặt chưa tới 30, một thân tây trang màu trắng dáng người thon dài. Dung mạo đẹp đẽ dịu dàng. Một đôi mắt bén nhọn tựa như có dao trong đó, hình như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác vì thế, lúc này anh ta cười lạnh, đối với người anh em bên cạnh ngoắc ngoắc tay.
Người anh em bên cạnh gật gật đầu sau đó ném lên bàn một chiếc túi làm bằng da màu đen.
“Hahahaha!” người đàn ông tên Tiết Tam kia nhìn thấy chiếc túi liền cười lớn: “Ông chủ Đỗ thật sự rất phóng khoáng!” dứt lời liền không chờ đợi được nhanh tay mở chiếc túi ra, sau khi chiếc túi được mở ra, sắc mặt của Tiết Tam liền không dễ nhìn như vậy nữa. Đáng lý ra thứ để trong túi nên là tiền giấy màu đỏ nào ngờ trong túi lại chứa đầy tiền âm phủ. Ông ta đập tay lên mặt bàn liền muốn rút súng từ bên hông ra: “Đkm mày lại dám chơi tao à!”
Đáng tiếc súng còn chưa được rút ra, chỉ nghe một tiếng “pằng”, trên đầu của Tiết Tam đã xuất hiện thêm một cái lỗ máu, ông chủ Đỗ một thân tây trang thổi thổi làn khói trên miệng súng: “Khẩu súng này có gắn giảm thanh thật sự rất tiện đó!”
Nhìn thấy lão đại nhà mình đã bị đối phương bắn chết, đám đàn em đều trở nên hốt hoảng, còn chưa kịp phản ứng lại liền bị diệt khẩu toàn bộ.
“Đi thôi!” Đỗ lão đại dẫn đầu đứng dậy, đám đàn em đằng sau liền xách theo loạt hàng hóa hôm nay thu được. Người đàn ông thử hàng trước đó, lắc lắc đầu, đem danh thiếp của ông chủ Đỗ che đi cái lỗ đang không ngừng chảy máu trên đầu Tiết Tam, làm xong nhũng chuyện này, người đó liền cất bước đi theo sau bước chân của ông chủ. Giết người để lại tên, đây đều là quy tắc của ông chủ Đỗ.
Thời gian trôi qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cánh cửa lần nữa được mở ra, nhìn thấy thi thể khắp phòng, người đến không nhịn được mà mắng chửi một tiếng: “Mẹ nó! Lại đến muộn rồi!” đi vào phòng nhặt tấm danh thiếp trên đầu của Tiết Tam lên, người đàn ông đem danh thiếp cất vào trong túi sau đó cũng rời đi, vừa rời khỏi phòng không được mấy bước, tiếng chuông điện thoại của anh ta liền vang lên, là một dãy số lạ, người đàn ông cảnh giác nhấn nút nhận cuộc gọi: “Alô?”
“Số hiệu 77436?” đối phương hỏi.
“Là tôi.” Người đàn ông đáp lời sau đó suy đoán: “Anh là người muốn tôi tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ người à!” một tiếng trước anh đã nhận được cuộc gọi từ tổ chức.
“Không sai!”
“Đối tượng được bảo vệ tên là gì?” người đàn ông hỏi.
“Lục An Nhiên!” giọng nói đối phương trầm ổn.
“Ai?” người đàn ông rõ ràng có hơi sửng sốt: “Lục An Nhiên? Lục An Nhiên của chuỗi nhà hàng Lục thị sao?” cây nấm nhỏ này thật sự là không để người khác được yên lòng mà!
“Ừm!” Đối phương đáp một tiếng nói: “8 giờ sáng ngày mai sẽ tiến hành bàn giao nhiệm vụ này.”
“Tôi biết rồi.” Người đàn ông lên tiếng sau đó liền cắt tắt điện thoại, thở ra một hơi, đi tiếp mấy vòng sau đó đi qua một ngã rẽ liền đi vào một căn phòng bao khác, bên trong những người bạn bình thường vẫn hay đi chơi chung đang ngồi ở đó đợi anh.
“Lâu như vậy mới quay lại?” một trong số những người bạn đó tựa như có chút không vui: “Cậu tiểu ra máu à!”
“Có biết nói chuyện hay không!” người đàn ông có chút quẫn bách, ai tiểu ra máu chứ!
“Tiết thiếu mau qua đây tự phạt 3 ly đi!” một người bạn khác lên tiếng.
“Không, tôi có chuyện, đi trước đây.” Người đàn ông cự tuyệt, ngày mai anh có nhiệm vụ nên hôm nay không được uống rượu.
“Tiết Định An cậu thật nhàm chán!” một người bạn khác cũng lên tiếng tức giận nói: “Rõ ràng là cậu gọi tụi tôi ra đây đấy!”
“Xin lỗi các vị, tạm thời có việc, tạm biệt!” dứt lời trực tiếp cầm lấy áo khoác đi mất.