Mục lục
Tổng tài độc sủng vợ mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107


Ôn Ninh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong bệnh viện vài này.


Lần này, cô không vội vã xuất viện nữa, đã một lần gặp phải chuyện ngoài ý muốn, khiến trong lòng cô nghĩ đến mà sợ, ở lại bệnh viện có thể khiến cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.


Mấy hôm nay, Lục Tấn Uyên cũng rất bận, gần như không có thời gian đến thăm cô.


Ôn Ninh đoán, có lẽ do việc Lưu Mộng Tuyết ngã từ trên tầng xuống khiến cho anh sốt ruột, cho nên, mới không có thời gian sang đây liếc cô một cái.


Có thể, anh cũng đang oán hận cô, rõ ràng người Lục Tấn Uyên muốn cứu là Lưu Mộng Tuyết, kết quả lại bị những tên kia đùa bỡn, mà chuyển thành cứu mình.


Suy nghĩ một chút, Ôn Ninh cũng đi đi xem tình hình của Lưu Mộng Tuyết thế nào, tuy rằng do cô ta tự làm tự chịu, nhưng cô ta ngã xuống từ chỗ cao như vậy, cũng coi như đã trả giá đắt cho hành vi của mình rồi.


Ôn Ninh hỏi người chăm sóc, rất nhanh đã tìm thấy phòng bệnh của Lưu Mộng Tuyết.


“A… A… A…, mẹ, con phải làm sao bây giờ? Chân của con!”


Sau một khoảng thời gian chữa trị, Lưu Mộng Tuyết cảm thấy dây thần kinh ở thắt lưng đã bị thương, sau này chân cô ta sẽ không được bình thường nữa, tuy rằng Lục Tấn Uyên mời bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho cô ta, nhưng cũng không cách nào thay đổi được kết quả.


Cô ta đã được chuẩn đoán là sau này sẽ bị tàn tật.


Khi Ôn Ninh biết chuyện này, thì trong lòng cô nghĩ đến mà thấy sợ, nếu như lúc ấy người bị đẩy xuống là cô, vậy thì bây giờ chỉ sợ còn thê thảm hơn so với Lưu Mộng Tuyết.


Nghĩ đến điều ấy, Ôn Ninh âm thầm quyết định, cô phải nhanh chóng rời xa Lục Tấn Uyên.


Sau khi Lục Tấn Uyên tỉnh dậy khỏi giường bệnh, vẫn luôn cố hết sức để khuếch trương lãnh thổ sản nghiệp của tập đoàn Lục Thị. Dựa vào thủ đoạn của anh, quyết định nhanh chóng, thường thường đều tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với đối thủ cạnh tranh.


Phong cách làm việc như vậy, khiến anh có không ít kẻ thù.


Ôn Ninh cảm thấy nếu ở bên cạnh anh, sau này chuyện như vậy vẫn còn có thể sẽ sảy ra, lần này do cô may mắn, nhưng lần sau thì sao?


Coi như vì cục cưng nhỏ trong bụng, cô cũng không dám mạo hiểm như vậy.


Suy nghĩ kỹ càng rồi, Ôn Ninh bắt đầu đứng chờ ở chỗ này, một lúc lâu sau thì Lục Tấn Uyên cũng đến, nhìn thấy cô anh nhíu mày lại: “Sao cô lại ở chỗ này?”


Sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục, chạy lung tung khắp nơi làm gì?


Ôn Ninh nhìn thoáng qua phòng bệnh của Lưu Mộng Tuyết phía sau, có phải anh sợ khiến cô ta hiểu lầm không?


Cho nên Ôn Ninh bước đi vài bước, nhìn Lục Tấn Uyên: “Tôi có lời muốn nói.”


Ôn Ninh tìm được một góc khuất không có người: “Tôi muốn rời khỏi tập đoàn Lục thị”


Lục Tấn Uyên vốn đang nhíu mày, lại càng nhíu chặt hơn: “Sao thế?” “Tôi sợ nguy hiểm, tôi không thể lấy con mình ra mạo hiểm được.” Ôn Ninh nói bằng giọng điệu rất cương quyết.


Một mặt là do Lục Tấn Uyên là nguồn gốc gây ra tai họa, một mặt khác là do cô mới nghe được bệnh tình của Lưu Mộng Tuyết, vết thương của cô ta để lại di chứng, chắc chắn sẽ hận cô.


Ôn Ninh không muốn mình bị cuốn vào bên trong tình hình phức tạp như vậy, nên biện pháp tốt nhất, chính là rời khỏi.


Lục Tấn Uyên nhìn thẳng vào mắt cô: “Sau này chuyện như vậy sẽ không sảy ra nữa.”


“Nhưng mà cho dù chỉ có một chút mạo hiểm, tôi cũng không muốn liều lĩnh.” Ôn Ninh rất kiên trì.


“Ở bên cạnh tôi, so với ở bất kỳ chỗ nào khác đều an toàn hơn.”


Lục Tấn Uyên cũng không muốn nhượng bộ, anh không thể nào để Ôn Ninh rời khỏi tầm mắt của anh được.


Muốn cùng với người đàn ông khác như chim liền cánh cây liền cành, là chuyện không thể được.


Ôn Ninh thấy anh cố chấp như vậy, thì không nhịn được nắm chặt tay lại, cơn giận trong lòng cô tích tụ lại từng chút từng chút một rồi bùng lên: “An toàn? Chính là vào lúc lụa chọn thì buông tha cho sự an toàn của tôi không do dự chút nào sao?”


Nếu như không phải do những kẻ bắt cóc kia nói không giữ lời, thì hiện giờ người ở trong phòng bệnh chắc chắn sẽ là cô!


Lúc này Lục Tấn Uyên mới nhận ra, hình như chưa bao giờ anh giải thích nguyên nhân về sự lựa chọn kia, đang muốn nói thì Ôn Ninh không kiên nhẫn xua tay: “Tôi chỉ muốn hỏi, lúc nào thì để tôi rời khỏi đây, hiện giờ tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn cách xa anh một chút.”


Sự kháng cự không che giấu chút nào của cô gái, khiến Lục Tấn Uyên hết sức tức giận.


“Cách xa tôi một chút? Ôn Ninh, tôi không cho phép, đời này cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi mà thôi!”


Đang lúc tranh cãi, thì mẹ Lưu Mộng Tuyết chạy đến tìm: “Anh Lục, con gái tôi đã biết có khả năng vết thương của nó sẽ để lại di chứng, hiện giờ đang đòi chết, anh nghĩ cách gì đi nhanh lên!”


Ôn Ninh nghe thấy thế, cũng không tiện tranh cãi gì với Lục Tấn Uyên nữa, mà lui về phía sau một bước: “Nếu đã như vậy, thì anh nên đến thăm cô ấy một chút đi, lời tôi nói đều rất nghiêm túc, xin anh cẩn thận suy xét thử xem.”


Nói xong, Ôn Ninh đã rời khỏi đó luôn.


Lục Tấn Uyên nhìn theo bóng lưng cô đi khỏi không do dự chút nào, thì tức giận đến mức đá lăn một cái thùng rác cách đó không xa.


Cô gái này, đúng là muốn đối đầu với mình đây mà.


Lúc Ôn Ninh quay lại phòng bệnh, tâm trạng cũng không tốt hơn cho lắm.


Sự cố chấp của Lục Tấn Uyên, khiến cô rất tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác, cô không có đủ sức lực để chống lại.


Nhưng mà, cô không bao giờ muốn cam chịu giao tính mạng của mình vào tay người khác nữa.


Nghĩ như vậy, cơm trưa Ôn Ninh cũng không nuốt trôi.


Lục Tấn Uyên thì đi động viên tinh thần Lưu Mộng Tuyết, về chuyện này, coi như anh mắc nợ cô ta, cho nên, anh sẽ cố hết sức để giúp đỡ.


“Tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài, để chữa trị tốt nhất, còn về chi phí thì hai người không phải quan tâm.”


Lưu Mộng Tuyết nghe thấy những lời này, thì trong lòng có chút cảm động: “Vậy, anh sẽ đến thăm tôi sao? Tổng giám đốc Lục, có thể để lại cho tôi một vị trí bên cạnh anh được không, tôi…”


“Những điều ấy, không phải thứ cô nên muốn.”


Lục Tấn Uyên không trả lời, nhưng đáp án trong lòng anh đã rõ ràng, không thể.


Đối với Lưu Mộng Tuyết, điều duy nhất anh có thể làm là cho cô ta điều kiện chữa bệnh tốt nhất, rồi sau đó cho cô ta một khoản tiền để nửa đời sau cô ta không phải lo chuyện cơm áo.


Những thứ khác, anh không thể hứa hẹn điều gì.


Lưu Mộng Tuyết có chút mất mát, Lục Tấn Uyên cũng không an ủi cô ta nữa, mà đi ra ngoài nhìn về phía phòng bệnh của Ôn Ninh một cái.


Vốn dĩ hôm nay anh định chuyển viện ra nước ngoài cho Lưu Mộng Tuyết rồi đi chăm sóc Ôn Ninh, nhưng nghĩ đến lời hôm nay cô vừa nói, anh lại bỏ đi ý định này.


Anh nói với An Thần đang đứng bên cạnh: “Đi thăm xem tình hình cô ấy thế nào, rồi báo cáo cho tôi.”


An Thần bĩu môi, rõ ràng rất muốn biết, chỉ có vài bước chân thôi, mà không tự mình qua thăm được hả?


Chỉ là, đương nhiên anh ta không thể nào cãi lệnh của Lục Tấn Uyên được, nên đành phải đi.


Kết quả, nhân viên chăm sóc nói với anh ta, trưa nay Ôn Ninh không ăn được nhiều lắm, chỉ ăn có vài miếng, dường như tâm trạng không được tốt lắm.


An Thần nhíu mày, bước vào, thì mới thấy Ôn Ninh đang ngồi ngẩn người trên giường, cơ thể mảnh mai của cô bên trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình khiến người khác nhìn vào phải lo lắng.


“Cô Ôn, có chuyện gì phiền lòng sao? Là lo lắng sau này sẽ gặp nguy hiểm nữa? Yên tâm, tôi đã xử lý hết những người kia rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”


An Thần an ủi cô, nhưng Ôn Ninh lắc đầu: “Tôi không sao.”


Đây là dáng vẻ của người không sao à?


An Thần nhìn cô vài lần, đột nhiên, giống như nghĩ tới điều gì đó, hôm trước hình như anh ta đang định giải thích với cô chuyện kia, nhưng mà bị chuyện khác cắt ngang, nên anh ta đã quên mất.


Suy nghĩ một lát, anh ta thử hỏi thăm dò: “Cô Ôn, có phải cô vì chuyện hôm đó boss không chọn cứu cô mà không vui không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK