An Minh?
Anh ta sao lại ở đây?
Mặc dù không biết An Minh đến đây làm gì nhưng Ôn Ninh tin rằng nếu anh ta biết mình đang gặp chuyện khó xử thì vẫn sẽ giúp đỡ.
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
Ôn Ninh bình tĩnh mở miệng, Diệp Uyển Tĩnh nhíu nhíu mày, “Sao cô lắm chuyện vậy, một chút nữa lên máy bay đi cũng được..”
“Không được! Tôi đau bụng, phòng vệ sinh trên máy bay quá nhỏ, chẳng lẽ cô muốn đứa bé trong bụng tôi cũng khó chịu theo sao?”
Ôn Ninh mặc kẻ nói câu này ra có mất mặt hay không, cô chỉ nhìn Diệp Uyển Tĩnh.
“Được rồi, mấy người đưa cô ta đi đi.”
Trên mặt Diệp Uyển Tĩnh tràn đầy sự ghét bỏ, “Theo dõi cô ta thật kỹ, đừng để cô ta giở trò gì. Nhưng tôi nghĩ có lẽ cô cũng không dám đâu.”
Ôn Ninh không nói gì, đi theo đám người về phía nhà vệ sinh trong phòng nghỉ cách đó không xa.
Cả đám người trước hết là đuổi tất cả mọi người trong phòng vệ sinh ra ngoài rồi mới để cho Ôn Ninh đi vào.
Ôn Ninh không có bất kỳ dị nghị gì, bình tĩnh đi vào, cô nhìn thoáng qua sự bài trí ở đây, cũng dễ hiểu vì sao bọn họ làm như vậy, cửa sổ ở đây rất cao, chắc chắn cô sẽ không trèo ra được, chỉ cần không có phương tiện liên lạc, cô cũng không có cách nào trốn thoát.
Ôn Ninh cắn chặt môi dưới lập tức lấy một cây son từ trong túi ra nhanh chóng viết mấy chữ lên tương, màu sắc đỏ tươi trên vách tường vô cùng dễ thấy.
Cô chỉ có thể hy vọng dấu vết này có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Sau khi làm xong mọi việc, Ôn Ninh từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, từ từ rửa tay, nhìn qua không có chút không bình thường nào.
“Có cần đi kiểm tra một chút không.”
Ngay lúc mọi việc đang bình thường, bỗng nhiên có người đề nghị như thế, động tác của Ôn Ninh ngừng lạnh ngay lập tức, cô ôm bụng kêu lên.
“Tôi đau bụng, nhanh đưa tôi về đi!”
Giọng nói của Ôn Ninh run rẩy, nghe giống như đau đến không còn chút sức nào, cả đám người không dám thất lễ, cũng không lo được cái gì khác vội vàng đỡ cô ra khỏi chỗ này.
Lúc này Ôn Ninh mới thở dài một hơi đồng thời cũng lau đi một vệt mồ hôi trong lòng, hy vọng có ai đó có thể thấy được dấu vết cô lưu lại, sau đó làm lớn chuyện lên để An Minh biết được chuyện này!
“Nãy giờ không có việc gì chứ?” Diệp Uyển Tĩnh thấy Ôn Ninh quay lại, nôn nóng thúc giục cô.
“Không có chuyện gì.”
Ôn Ninh cũng không tiếp tục làm chuyện gì thừa thãi nữa, nghe lời Diệp Uyển Tĩnh cùng lên máy bay, nhìn qua cửa sổ, cô cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thành phố mình sống trong khoảng thời gian này.
Sau này cô chắc chắn sẽ quay lại, nhất định…
Sau khi An Minh đến nơi, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Lục Tấn Uyên báo cáo tình hình một chút, bây giờ chắc chắn Ôn Ninh đã mất tích, nhưng rốt cuộc ai là người đưa xô đi thì vẫn không thể nào biết được.
Những người đó trước khi hành động chắc chắn đạc chuẩn bị đầy đủ, camera giám sát đều bị phá hỏng, cũng không để lại dấu vết gì, định vị trên điện thoại di động của Ôn Ninh cũng bị phá hủy.
Cho nên việc muốn biết bây giờ Ôn Ninh ở đâu cũng là chuyện không phải dễ. “Bất kể như thế nào chắc chắn phải tìm ra cô ấy.”
Sắc mặt Lục Tấn Uyên rất khó coi, anh bây giờ bị giam cầm ở chỗ này, không có cách nào thoát thân được, cho dù trong lòng như lửa đốt cũng không thể làm gì khác được.
Cảm giác này thật sự rất đau khổ.
“Tôi biết rồi, nếu có chuyện gì tôi sẽ báo cáo ngay.” An Minh nói, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng náo loạn.
“A a a a, đây là cái gì, thật là khủng khiếp!” “Là máu sao? Nhìn thật là đáng sợ.”
An Minh nhíu mày, lúc đầu cũng không muốn để ý đến nhưng có một giọng nói thu hút sự chú ý của anh ta.
“Hình như là tiếng trung, có ai hiểu không?”
An Minh đi qua nhìn lướt qua, nhìn thấy mấy chữ trên trường, nhìn thật quen mắt. Anh ta suy nghĩ một lát rồi nhớ ra đây chính là chữ của Ôn Ninh!
Sao lại có ở đây?
“Tránh ra, để tôi nhìn xem nào.”
Bởi vì viết bằng son môi cho nên một lúc sau chữ viết đã có chút mờ, nhưng An Minh vẫn rất nhanh chóng nhận ra nội dung dòng chữ.
“Tôi bị nhà họ Lục bắt cóc, nếu bạn có thể nhìn thấy hãy giúp tôi liên hệ với người này!”
Phía dưới là một dòng số điện thoại, An Minh nhìn lướt qua, cũng không phải là của Lục Tấn Uyên, nhưng anh ta vẫn ghi lại số điện thoại kia.
Ôn Ninh bị nhà họ Lục bắt cóc?
An Minh cố gắng tiêu hóa hiện thực này, Mac Phi, là nhà họ Lục nghĩ rằng sự tồn tại của cô sẽ quấy rầy đến nghi thức đính hôn vài ngày nữa, mới cố ý làm chuyện này?
An Minh do dự một lát, chuyện này cuối cùng là có nên báo cho Lục Tấn Uyên hay không?
Nếu như làm chậm trễ nghi thức đính hôn, nhà họ Lục chắc chắn sẽ lộn xộn, trách nhiệm này không ai có thể gánh được.
Ôn Ninh được đưa đến nơi mà Diệp Uyển Tĩnh đã sắp xếp trước, đó là một tòa nhà biệt lập giữa đảo, phong cảnh không tồn, bốn phía đều là biển cả xinh đẹp, nhưng không có người ở, chỉ có một công trình kiến trúc hùng vĩ đứng sừng sững ở chính giữa.
“Đây là căn cứ nghỉ ngơi là nhà họ Lục đã từng đầu tư, nhưng vì vài lý do mà bỏ trống, vừa khéo rất hợp với cô bây giờ.”
Diệp Uyển Tĩnh đã sớm cho người thu dọn nơi đây một lần, “Nơi có người cách nơi đây gần nhất cũng mất mấy tiếng đi ca nô, đây là một nơi rất yên tĩnh, cô có thể yên tâm ở đây… dưỡng thai.”
Mặc dù câu này rất dễ nghe nhưng Ôn Ninh làm sao có thể ngốc đến mức không nghe ra ẩn ý của cô ra, cô ở đây là nơi biệt lập, có người muốn tìm đến cứu cô, căn bản cũng không cần nghĩ nhiều, không có bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
“Cô cũng không phải người ngu, tôi nghĩ làm sao để đối xử với mình tốt ni đối xử với người mà cô quan tâm tốt nhất.
Diệp Uyển Tĩnh lạnh nhạt nó, gió lùa vào.
mái tóc dài của bà ta làm cho cả người bà ta nhìn có vẻ ôn nhu mỹ lệ, nhưng Ôn Ninh ngay ả việc liếc nhìn bà ta một cái cũng cảm thấy đều chán ghét.
“Yên tâm, trong bụng cô là con đầu lồng của Tấn Uyên, không có cô, tôi sẽ không có thành kiến gì với nó, nó sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất, so với việc ở bên cạnh cô còn tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần.”
Nói xong, Diệp Uyển Tĩnh phân phó cho đoàn bác sĩ phía sau lưng, “Làm kiểm tra cơ thể cho cô ta một chút, một tháng này tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ vấn đề gì”
Ôn Ninh chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, nhìn một đám người vây xung quanh cô như: thế này, người không biết còn tưởng rằng Diệp.
Uyển Tĩnh vô cùng quan tâm cô.
Nhưng cô cũng không có từ chối gì, chỉ là đi theo sau lưng mấy bác sĩ làm kiểm tra thân thể.
Bởi vì quan tâm đến tình hình của đứa bé, lần kiểm tra này tốn không ít thời gian. Ôn Ninh giống như một cái đồ chơi nghe lời, người ta, bảo cô làm gì, cô đều làm theo, cuối cùng cũng kiểm tra xong.
“Tình hình của cô Ôn rất tốt, không có vấn đề gì “Diệp Uyển Tĩnh gật đầu, “Tiếp theo, có người phụ tránh đồ ăn và sinh hoạt hãng ngày cho cô, tôi hi vọng sẽ không nghe được tin cô không chịu phối hợp ăn uống mà muốn tuyệt thực.”
Ôn Ninh nhìn Diệp Uyển Tĩnh một chút, người phụ nữ này luôn có ham muốn khống chế mãnh liệt, hi vọng tất cả mọi người nghe theo sự sắp đặt của bà ta, nằm giữ cả vũ trụ trong lòng bàn tay.