Mai Vũ Ánh không còn làm việc ở tập đoàn Lục thị, Ôn Ninh không nói gì khi nhận thấy điều này.
Cô dành cả buổi sáng để giải quyết những công việc còn tồn đọng của bộ phận thiết kế trong mười ngày qua. Buổi chiều, một người phụ nữ mặc áo khoác đen với mái tóc ngắn gọn gàng và những đường nét gương mặt xinh đẹp đến báo cáo.
“Giám đốc, tôi là Trần Kiều Vũ.”
Đây là vệ sĩ mà Lục Tấn Uyên tìm cho cô. Bắt đầu từ ngày hôm nay trở người vệ sĩ này sẽ bên cạnh cô không tách rời để bảo vệ cô. Cả ban đêm cũng sẽ ở cùng cô để đảm bảo sự an toàn cho cô.
Thật ra Lục Tấn Uyên đã muốn sắp xếp như vậy từ lâu, nhưng anh chưa dám sắp xếp vì sợ Ôn Ninh từ chối mình, nhưng lần này anh đã hạ quyết tâm.
Đã có rất nhiều sự cố xảy ra, Ôn Ninh cũng không phải là người không biết tốt xấu, cho nên cô cũng từ chối người vệ sĩ này đi theo bảo vệ.
Bên trong quán cà phê của trung tâm thương mại. “Ôn Ninh, trong khoảng thời gian này tớ đang bận đến tối tăm mặt mũi vì một dự án của công ty, không biết tháng trước cậu đã xảy ra chuyện gì. Tại sao không nói cho tớ biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Lệ Tư Duệ ảo não nói.
“Cũng không phải chuyện lớn đâu, ban đầu là do sai lầm của công ty.” Ôn Ninh không muốn nói rõ chuyện này, chỉ nói một cách đơn giản.
Lệ Tư Duệ dù sao cũng không phải người hay suy nghĩ nhiều, trong lòng cô cho rằng, có Lục Tấn Uyên ở nhà họ Lục, Ôn Ninh chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Cô nhấp một ngụm cà phê, cuối cùng liếc nhìn Trần Kiều Vũ đang ngồi sang một bên, eo lưng bỗng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, tò mò nhìn Ôn Ninh.
“Cô ta là ai vậy?”
“Đó là vệ sĩ mà Lục Tấn Uyên đã sắp xếp để bảo vệ tớ, tên cô ấy là Trần Kiều Vũ.”
Đôi mắt của Lệ Tư Duệ đột nhiên mở to, ánh mắt của cô ta rạng rỡ nhìn Trần Kiều Vũ, vẻ mặt hâm mộ, đây là vệ sĩ nữ nha, quả nhiên trông rất ngầu.
“Xin chào, chị Kiều, tôi tên là Lệ Tư Duệ, là chị em tốt của Ôn Ninh. Chà, chị là một vệ sĩ. Có phải chị rất giỏi trong việc đánh đấm đúng không? Chậc chậc chậc, tôi hâm mộ võ thuật từ nhỏ, phụ nữ tập võ lại càng tuyệt vời hơn.”
Ôn Ninh: “…”
Trần Kiều Vũ lạnh lùng nhìn bàn tay đang giơ ra của cô ta, không để ý đến nó và tiếp tục quan sát những chuyển động của mọi người xung quanh.
Lệ Tư Duệ ngượng ngùng cười cười, thu tay lại, cũng không tức giận, là vệ sĩ mà, lạnh lùng là chuyện bình thường, có thể hiểu được.
Ôn Ninh lắc đầu: “Được rồi, cậu đừng bày trò nữa. Tớ còn chưa hỏi cậu, cậu gọi tớ ra ngoài có chuyện gì, lúc gọi điện kêu đến ai oán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ vừa nãy còn kêu la cứu mạng thảm thiết trên điện thoại, bây giờ lại hờ hững xua xua tay: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là tớ ở trên mạng thuê một cậu bạn trai, định cùng anh ta đi xem mắt.”
Hả…
“Cái gì cơ?” Ôn Ninh kinh ngạc nhìn cô ta, phát hiện mỗi lần cô ta nói chuyện, từng từ từng chữ cô đều có thể hiểu, nhưng ghép lại thành câu cô lại không thể hiểu nổi.
Sau đó Lệ Tư Duệ phải kể lại câu chuyện đầy cay đắng của mình, lúc này cô mới hiểu ra.
Hóa ra là do bố mẹ của Lệ Tư Duệ thấy cô không còn trẻ nữa, vài năm nữa là thành gái ba mươi rồi. Mà đến giờ thậm chí còn chưa có bạn trai nên bắt đầu lo lắng và thúc giục cô ấy đi xem mắt.
Lệ Tư Duệ khó chịu quá nên nghĩ ra một biện pháp kì lạ.
Bây giờ trên mạng cái gì cũng có, thuê bạn trai trên mạng cũng không có gì lạ cả, lại hợp thời, vậy nên Lệ Tư Duệ cũng bỏ tiền ra thuê một cậu bạn trai trên mạng.
Cô ấy đã trả tiền đặt cọc qua mạng, gặp mặt thực tế cũng cảm thấy không có vấn đề gì, sau khi đối phó xong với bố mẹ, thì sẽ thanh toán nốt phần tiền còn lại, điều này làm Ôn Ninh ngạc nhiên đến trợn mắt.
“Để tớ nói cho cậu biết, bạn trai mà tôi thuê trên mạng thực sự rất đẹp trai thậm chí có thể vượt qua mọi thần tượng đang hot trong giới giải trí luôn. Tớ cho cậu xem ảnh.”
Lệ Tư Duệ hưng phấn nói, rồi lấy điện thoại ra đưa.
Ôn Ninh không có hứng thú liếc nhìn qua, nhíu mày, ít nhất đánh giá qua ảnh chụp thì cũng ổn, anh ta trông thực sự đẹp trai, có thể so sánh với các sao nam đang nổi trong vòng giải trí.
“Nhưng cậu thuê bạn trai trên mạng để đối phó với bố mẹ cậu, chuyện này cũng không ổn lắm nhỉ?”
“Có sao đâu chứ? Nếu tớ thực sự nghe lời bố mẹ đi xem mắt, vừa không có kết quả tốt, lại lãng phí cả thời gian và công sức. Thà rằng tớ thuê một người bạn trai trên mạng để bố mẹ tớ yên tâm, không suốt ngày cằn nhằn với tớ nữa. Một mũi tên trúng hai con chim” Ôn Ninh: “…”
Một lúc sau, người đàn ông mà Lệ Tư Duệ thuê giả làm bạn trai cũng xuất hiện, tên anh ta khá vui tai, gọi là Lê Văn Kiêu.
Lệ Tư Duệ lập tức vẫy tay khi nhìn thấy anh ta, anh ta lập tức đi đến.
Đến gần quả thật là tỏa ra hào quang, anh Tiêu này cao khoảng một mét bảy mươi năm, không cao nhưng cũng không lùn, hơi gầy.
Thân dưới mặc quần jean và giày thể thao, thân trên là áo sơ mi trắng và áo khoác ngoài màu nâu, đường nét thanh tú, trông trẻ trung như một sinh viên đại học.
Lúc anh ta bước vào, ánh mắt của mấy cô gái trẻ trong quán cà phê đều dán lên người anh ta, làm Lệ Tư Duệ rất tự hào.
“Chậc chậc, nhìn xem, bây giờ nghĩ lại, tuy rằng đắt hơn những người khác, nhưng cũng đáng đồng tiền.”
Ôn Ninh: “……”
Cô có chút không nói nên lời, người này tên là Lê Văn Kiêu, trông khá ổn, nhưng cô vẫn không hiểu nổi tại sao bạn mình lại bỏ tiền để thuê bạn trai trên mạng.
Lê Văn Kiêu đi tới ngồi ở đối diện bọn họ, đôi mắt trong veo đảo quanh ba người bọn họ, bình tĩnh dừng ở trên người Lệ Tư Duệ, gật đầu nói.
“Cô là cô Duệ đúng không, xin chào, tôi là Lê Văn Kiêu.”
“Anh Kiêu, thật may mắn được gặp, đây là bạn tốt của tôi, Ôn Ninh, còn đây là… ừm, anh có thể gọi cô ấy là chị Kiều.”
Lê Văn Kiêu nhẹ gật đầu, không có biểu hiện gì thêm.
Thấy vậy, Ôn Ninh nhướng mày có chút kinh ngạc, Lệ Tư Duệ lại rất hài lòng, cảm thấy người này rất có phong phạm, tuy rằng cô có thể nói quá, nhưng cả cô và Ôn Ninh đều là người đẹp, nếu đi trên đường, tỉ lệ người khác quay đầu nhìn là một trăm phần trăm, Người người họ Lê này lại có thể bình tính như vậy, nhưng mà sự hờ hững này lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Cô ta vừa định nói, bỗng biểu cảm trên gương mặt cứng ngắc lại.
Cô thấy Lê Văn Kiêu ở phía đối diện đột nhiên lôi từ trong túi đen ngang vai ra một chiếc gương nhỏ và một hộp phấn trang điểm.
Sau đó, bình tĩnh đối mặt với gương, bắt đầu táp táp phấn vào mặt mình, tư thế đó, trình độ thành thạo đó, nhất định không phải là người mới học trang điểm.
Ôn Ninh cũng ngẩn ra.
“Cái này, anh Kiêu, anh đang…
trang điểm hả?”
Lệ Tư Duệ nói với vẻ không chắc chắn lắm, lại nhìn làn da hoàn mỹ của anh ta, khoé miệng cô không khỏi động động.
Như đã nói, vừa rồi cô đã nói làn da của người này rất tốt, bởi vì người kia là đàn ông, cô hoàn toàn không nghĩ đến trang điểm, nhưng giờ xem ra, đó là bởi vì lớp nền trang điểm nha.
Lê Văn Kiêu liếc cô một cái: “Cô Duệ không trang điểm hay sao?”
Lệ Tư Duệ sửng sốt: “Tôi, tôi có trang điểm một chút?” Cô có trang điểm nhẹ trước khi ra ngoài, dù sao việc trang điểm đối với con gái cũng là chuyện bình thường.
“Chuyện bình thường như vậy, cô có gì mà kinh ngạc cơ chứ.” Lê Văn Kiêu nhún nhún vai, đảo mắt nói.
Lệ Tư Duệ: ”…”
Ôn Ninh: “…..”
Lệ Tư Duệ đột nhiên cảm thấy mình bị lừa, cô hít một hơi thật sâu, ấn tượng của cô đối với Lê văn Kiêu lập tức giảm đi một nửa.