“Mọi việc xong xuôi cả rồi, giờ cậu có thể đi” Bạch Linh Ngọc tát Lục Tấn Uyên một cái. Mặc dù biết người đàn ông đó có thể vì chuyện này mà trả thù mình, nhưng bà lại cảm thấy rất sảng khoái.
Kẻ đang đứng trước mặt bà đây, chính là người đã hại con gái bà, cướp cháu ngoại của bà.. Bà chỉ ước gì Lục Tấn Uyên không hề tồn tại trên cõi đời này.
Lục Tấn Uyên quan sát từng biểu hiện, từng cử chỉ của Bạch Linh Ngọc. Anh ta nóng lòng muốn tìm ra sơ hở của bà.
Nhưng anh ta thật sự không nhìn ra bất kì kẽ hở nào trong cách thể hiện của Bạch Linh Ngọc.
Sự tức giận của bà, nỗi đau của bà đều rất chân thật. Đây đều là dáng vẻ của một người mẹ vừa mất đi đứa con gái của mình.
Trong chớp mắt, Lục Tấn Uyên trong lòng trống rỗng. Bởi vì anh không tin cho nên mới kiên trì lâu được như vậy.
Anh không tin Ôn Ninh đã chết, không tin cô đành lòng bỏ mặc đứa con mà mình hết mực chăm sóc mà ra đi.
Anh không tin cô không hận anh, không hận nhà họ Lục mà lại chết oan ức ở nơi đó.
“Là giả thôi, đúng không?”
Lục Tấn Uyên thì thào nói. Tất cả mệt mỏi tích tụ sau nhiều ngày không nghỉ ngơi, bôn ba nước ngoài, bây giờ đây, đều hiện lên rõ mồn một. Bước chân anh lảo đảo, mất thăng bằng, cả người ngã ra đất.
Bạch Linh Ngọc nhìn anh ta khổ sở như thế, thầm cười trong lòng.
Sự thù hận và ghê tởm của bà ta cứ thế phô bày hết ra, không hề có ý định tiết chế. Chính người đàn ông trước mặt bà đã khiến con gái bà chịu biết bao đau đớn, khiến con bé sau này phải trải qua nỗi đau mẹ phải xà con.
Chẳng lẽ bà còn phải đối xử tốt với với người này sao?
Ha ha…
“Tôi không tin… Không thể nào..” Sắc mặt Lục Tấn Uyên tái nhợt. Anh biết bộ dạng của mình bây giờ rất đáng xấu hổ, nhưng mà, anh không thể khống chế được sự sợ hãi trong lòng.
Nếu tất cả những chuyện này đều là sự thật, vậy thì anh phải làm sao bây giờ?
Nếu Ôn Ninh thật sự đã không còn trên cõi đời này nữa, vậy thì ngay cả chuyện bù đắp, anh cũng không biết phải bù đắp cho ai.
Làm sao anh có thể đành lòng cho được?
Bạch Linh Ngọc nhìn bộ dạng đau đớn khổ sở của anh, đột nhiên cảm thấy rất khó hiểu. Nếu bản thân đã yêu sâu đậm đến như vậy rồi, vậy thì tại sao lại tổn thương con gái của bà?
Sau đó, Bạch Linh Ngọc ngay lập tức nhớ đến cái đám cưới thế kỷ kia, một chút dao động trong lòng đã hoàn toàn biến mất.
Đã là đàn ông có vợ rồi, rốt cuộc là có mục đích gì mà bây giờ lại còn đến đây diễn kịch?
Hay là cậu ta muốn tiêu diệt tận gốc con gái mình?
Bạch Linh Ngọc đẩy xe lăn, chầm chậm đến gần Lục Tấn Uyên: “Tôi đã nói rồi, tôi không chào đón cậu, mời cậu rời khỏi đây.”
Trong đầu Lục Tấn Uyên bây giờ có đủ loại âm thanh, vô cùng lộn xộn. Những tạp âm đó khiến anh ta không thể suy nghĩ được gì cả, đầu đau như thể muốn nổ tung vậy.
Lời nói lạnh nhạt của Bạch Linh Ngọc như thể vừa lôi anh dậy khỏi nỗi đau chồng chất. Anh nhận thức được rằng bản thân bây giờ không thể suy sụp được. Hy vọng duy nhất của anh bây giờ là người phụ nữ này đang nói dối.
Anh không thể cứ vậy mà bỏ đi.
Trừ khi để anh ta tận mắt nhìn thấy thi thể của Ôn Ninh.
Lục Tấn Uyên hoàn toàn phớt lờ thái độ và sự thù hằn của Bạch Linh Ngọc. Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp mấy, khàn giọng hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ở đâu cái gì?”
“Cho dù cô ấy đã chết thì tôi cũng muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Đôi mắt Lục Tấn Uyên đã đỏ ngầu đến mức đáng sợ, như thể anh sắp phát điên rồi vậy.
Anh bây giờ đã bị ép tới đường cùng rồi, nếu không hoàn toàn hết sạch hy vọng thì anh nhất định sẽ không bỏ cuộc.
“Tôi sẽ không nói cho cậu biết.”
Bạch Linh Ngọc cũng không hề nể mặt, dứt khoát từ chối. Sự chán ghét hiện rõ trên gương mặt lạnh nhạt của bà: “Chẳng lẽ cậu muốn con bé chết rồi cũng không được yên?”
Nói đoạn, Bạch Linh Ngọc xoay xe lăn. muốn rời khỏi chỗ đó. Thật ra, nói dối là một chuyện cực kỳ mệt mỏi, nhất là khi đối tượng là một người đàn ông giống như Lục Tấn Uyên.
Lỡ như lộ ra bất kỳ sơ hở nào thì sẽ lập tức thua cả ván cờ.
“Vậy thì cháu sẽ đợi ở đây đến khi nào.. đến khi nào bác bằng lòng nói ra thì mới thôi.”
Lục Tấn Uyên nắm được lưng xe lăn. Bởi vì dùng nhiều lực nên gân xanh trên tay nổi lên, trông có hơi đáng sợ.
“Cậu!” Bạch Linh Ngọc không ngờ Lục Tấn Uyên lại là người lì lợm như vậy, cảm thấy cực kỳ bực bội: “Cậu đang tự ý xông vào nhà dân đó!”
Lục Tấn Uyên mỉm cười. Anh nhìn đồ trang trí xung quanh. Đây là căn nhà mà anh đã tự mình chọn cho Ôn Ninh, nhưng cô không hề hay biết.
Nhưng mà, lúc cô ấy bị bắt cóc ở đây, anh lại không thể làm gì cả.
“Cho dù tôi có muốn đột nhập vào căn nhà này thì cũng không ai dám ngăn cản.”
Bạch Linh Ngọc hơi tức giận: “Giám đốc Lục à, cậu đang dùng quyền thế để chèn ép tôi sao?”
Bà không nghỉ ngờ gì lời nói của Lục Tấn Uyên. Nhà họ Lục thật sự là có thể làm ra những chuyện như vậy.
“Cháu chỉ muốn có được một đáp án mà thôi.”
Hai tay Bạch Linh Ngọc nắm chặt vào.
nhau đến nỗi trở nên trắng bệch: “Nếu đã như vậy, tôi cũng đành nghe theo thôi.”
“Tuy nhiên, tôi nghĩ một người bận rộn như cậu cũng không thể nào cứ ở mãi bên nước ngoài với một người tàn phế như tôi, đúng không?”
Dù sao thì Lục Tấn Uyên cũng là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị. Anh có trăm công ngàn việc. Bạch Linh Ngọc cảm thấy anh sẽ không ở đây lâu.
Lục Tấn Uyên cau mày, liếc nhìn bà rồi gọi điện thoại cho An Minh: “Tôi sẽ ở nước ngoài xử lý chuyện trong nước của công ty.”
Bạch Linh Ngọc nghe xong, toàn thân lập.
tức cứng đờ.
Người đàn ông này đang nói thật hay đang đùa vậy?
Rốt cuộc thì mục đích của cậu ta khi làm tất cả những chuyện này là gì?
Bạch Linh Ngọc hoàn toàn không thể hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mà, bà hiểu được rằng chuyện này không thể nào dễ dàng giải quyết triệt để.
“Tôi biết, những người nằm quyền trong nhà họ Lục có thể làm tất cả những gì mà họ muốn. Tuy nhiên, với tư cách là một người làm mẹ, vì sự bình yên cuối cùng của con gái tôi, cho dù tôi có chết cũng không để loại người như cậu đi quấy rầy con bé!”
Nói xong, bà không nhịn nổi nữa, đẩy xe lăn bỏ đi.
Bà không thể tiếp tục dây dưa với Lục Tấn Uyên, nếu không, có khả năng cao sẽ để lộ sơ hở.
Hơn nữa, còn phải cảnh báo cho Hạ An Bình, phải giấu kĩ Ôn Ninh.
Đến lúc cần thiết thì cũng nên sử dụng những thủ đoạn cần thiết.