Lê Tư Duệ nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lập tức xụ xuống.
“Ôn Ninh, có lẽ qua một thời gian nữa mình sẽ không ở Hà Giang nữa, tổng công ty điều mình đến Hà Nội. Hà Nội có nhiều cơ hội phát triển, mặc dù không ở trụ sở chính, nhưng thật ra có thể xem như được thăng chức. Nhưng mà sau này hai chúng ta lại không ở chung một thành phố nữa.”
Cô ta nói ra, không để ý đến vẻ mặt kì lạ của Ôn Ninh.
“Tư Duệ, thật ra tớ cũng đang muốn nói với cậu, tớ cũng phải đi Hà Nội, cũng gần giống như cậu, được điều đến trụ sở chính của Lục thị ở Hà Nội.”
Lê Tư Duệ: “…”
Vốn cho rằng sẽ rời xa đối phương, không nghĩ đến hai người lại ở cùng nhau nữa, đây thật sự là niềm vui bất ngờ.
Ra khỏi phòng riêng, lúc đi ra phòng khách, đột nhiên Lê Tư Duệ ngừng lại, lập tức lách mình đến bồn hoa để che bản thân mình lại, lặng lẽ thò đầu ra nhìn.
Ôn Ninh nghi hoặc: “Cậu sao thế?”
“Suyt, cậu nhìn bàn bên trái gần cửa sổ kia kìa, nhìn góc nghiêng của người đàn ông kia có phải rất quen mắt không.” Cô ta híp mắt hỏi.
Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn qua, lập tức kinh ngạc nói: “Ồ, đó không phải là An Minh sao.”
“Đúng là tên biến thái chết tiệt kia rồi.” Lê Tư Duệ vỗ tay một cái, cắn răng nghiến lợi nói.
Ôn Ninh: “…”
“Á, chờ một lát, cậu muốn làm gì?” Ôn Ninh thấy Lê Tư Duệ xắn tay áo lên chuẩn bị lao ra thì lập tức giữ chặt cô ta lại.
“Còn làm gì nữa, đương nhiên là báo thù rồi.”
“Đừng làm loạn, trong tiệm có nhiều người như thế, hơn nữa còn có người ngồi đối diện An Minh, làm ầm ĩ cũng không hay đâu.” Ôn Ninh nhanh chóng nói.
Lê Tư Duệ sững sờ, như có điều suy nghĩ gật đầu, thầm nói: “Đúng thế, tớ không thể bị mất mặt cùng với tên biến thái kia được.”
Cô nói xong, lập tức cô lấy túi trang điểm nhỏ từ túi xách xinh đẹp ra, bắt đầu hóa trang.
Ôn Ninh cho rằng mình đã khuyên nhủ thành công rồi, khẽ thở một hơi. Nhưng ngay lập tức cô kinh ngạc, cô gái chải tóc mái, cột hai bím tóc, đôi lông mày thô đen hình chữ nhất, mặt mũi đầy “Tàn nhang”, cả người toát ra vẻ quê mùa này là ai?
Lê Tư Duệ nhìn mình trong gương, nhíu mày, dùng tay vuốt tóc mái: “Luôn có cảm giác thiếu cái gì đó?”
Cô ta ngẩng đầu lên, lập tức thấy một nhân viên phục vụ đi ngang qua: “Cô gái xinh đẹp, có thể cho tôi mượn mắt kính của cô được không?”
Nhân viên phục vụ không hiểu rõ, nhưng khách hàng là thượng đế, nên cô ta vẫn làm theo.
Vừa nhận được mắt kính, Lê Tư Duệ nhanh chóng đeo lên, lấy gương nhỏ ra soi soi, vỗ tay phát ra tiếng: “Ha ha, bây giờ ổn rồi đó. Giờ thì chắc không ai nhìn ra dáng vẻ thật sự của tớ đâu, tớ thật sự quá thông minh luôn.”
Cô ta nói xong thì lấy mấy tờ tiền in hình cụ Hồ nhét vào tay nhân viên phục vụ: “Tôi mua mắt kính này, cám ơn cô gái xinh đẹp nhé.” Sau khi nói xong, lập tức chạy về phía bàn An Minh đang ngồi. Ôn Ninh cũng không kịp giữ chặt cô ta lại.
“Anh Minh, thì ra là anh ở đây, mới vừa rồi em còn tưởng mình nhìn lầm, rốt cuộc em cũng tìm thấy anh rồi.” Lê Tư Duệ vừa gào khóc vừa nhào về phía An Minh.
Hành động của An Minh rất nhanh nhẹn, hiển nhiên không thể thật sự để cô ta bổ nhào vào mình, vô thức nhảy ra tránh đi.
Lê Tư Duệ sững sờ, không tin mà nhìn về phía anh ta, giống như anh ta đã làm chuyện gì mà tất cả mọi người đều tức giận vậy: “Anh Minh, sao anh có thể đối xử với em như thế?”
Nói xong, cô lập tức trừng mắt nhìn về phía người mặc váy ở đối diện, người phụ nữ đó có gương mặt thanh tú. Lê Tư Duệ chỉ vào cô ta: “Bởi vì cô ta đúng không, vì cô ta cho nên anh mới vứt bỏ em.”
Sắc mặt An Minh tối đen, anh trầm mặt nhìn Lê Tư Duệ: “Cô, muốn, làm, gì?”
Lê Tư Duệ mấp máy môi, chậm rãi cúi đầu xuống, hai tay sờ bụng phẳng của mình: “Anh Minh, em biết anh không thích em, ghét em.”
“Trước kia chúng ta thề non hẹn biển, những kỷ niệm đáng nhớ đó, những lời anh hứa với em, những thứ đó anh không quan tâm cũng không sao, em sẽ không trách anh. Nhưng mà…”
“Nhưng mà đứa bé trong bụng em không thể không có cha được. Anh Minh, em không nghe lời anh đi đến bệnh viện, anh đừng trách em có được không. Đây là đứa con đầu lòng của em, em không muốn mất nó, anh để cho em giữ nó lại được không, em van xin anh đấy anh Minh.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ cửa tiệm đều xôn xao, tất cả các vị khách đều bàn tán ầm ĩ.
“Người phụ nữ này thật đáng thương quá, tuổi còn trẻ mà lại gặp người đàn ông cặn bã như thế.”
“Đúng vậy, nếu tôi là cô gái này, nhất định sẽ không để cho người đàn ông này sống tốt. Nhìn dáng vẻ của anh ta đẹp trai như thế, thật sự không thể nhìn vẻ bề ngoài.”
“Đó là đương nhiên rồi, tớ nói cho cậu biết, bây giờ đấy à, người đàn ông càng đẹp trai thì càng biết đùa giỡn tình cảm của phụ nữ, chúng ta phải cẩn thận.”
“Tớ xem thường nhất chính là loại đàn ông này, làm người ta to bụng rồi mà còn không chịu trách nhiệm. Nhìn người phụ nữ mặc váy đối diện anh ta kìa, vừa nhìn thấy người đẹp đã xem thường cô gái này, thật ghê tởm.”
Trong quán cà phê khách nữ chiếm phần đông, mấy người bọn họ đứng ở góc độ phụ nữ, ai cũng trách móc An Minh. Giọng nói rất lớn, nói chuyện cũng không hề kiêng kị.
Người không hiểu chuyện gì xảy ra chính là An Minh.
Nghe thấy những người xung quanh lên án, nhìn ánh mắt khinh bỉ của những người phụ nữ kia, anh ta tức giận đến mức sắp bùng nổ. Anh ta quay đầu nhìn Lê Tư Duệ, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
“Lê, Tư, Duệ, rốt cuộc cô muốn làm gì, con mẹ nó cô có bị tâm thần không?”
Lê Tư Duệ sững sờ, chớp chớp mắt nhìn anh ta, sau đó kéo mắt kính xuống một nửa, nói: “Tôi đã ăn mặc như thế mà anh còn có thể nhận ra tôi sao?”
An Minh tức giận mà cười, híp mắt cắn răng: “Cô hóa thành tro tôi cũng nhận ra cô.
Cô ta nhíu mày cười, khẽ nói: ‘Nhận ra tôi thì sao, nhận ra thì cũng không thay đổi được sự thật anh là đồ đàn ông cặn bã.
“Gô…’ Bỗng nhiên An Minh đi về phía trước một bước.
“Ôi… Anh Minh, đừng đánh em, em sai rồi, em không dám nữa, xin anh đừng đánh em.” Lê Tư Duệ thật sự là diễn quá nhập vai. Bỗng nhiên côta lùi lại một bước, một tay che bụng, một tay đỡ trán, vẻ mặt tràn đây sự hoảng sợ, liên tục cầu xin tha thứ.
An Minh: “…”
Đám người thấy vậy thì không làm gì, nhưng bỗng nhiên có mấy khách nữ tính cách nóng nảy vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào An Minh mà mắng.
Sắc mặt của An Minh lập tức chuyển thành màu đen.
Lê Tư Duệ đảo mắt, thấy cũng tới lúc rồi, cô ta cho một liều thuốc mạnh, nhìn An Minh khẽ nói: “Thật ngại quá, tôi cũng không nghĩ đến mọi người lại phản ứng kịch liệt như thế. Bị nhiêu người chỉ vào mũi mắng có phải không hề dễ chịu không?”
An Minh cắn răng: “Cô muốn nói gì?”
“Ôi chao, yên tâm yên tâm, tôi sẽ giúp anh giải quyết chuyện này, đảm bảo những người này sẽ không dám chỉ vào anh nữa. Chẳng những không chỉ vào anh, mà còn sẽ tránh xa anh ra.”
An Minh nhíu mày, trong lòng lại có cảm giác bất an.
Một giây sau.
“Minh, anh Minh, em tới là muốn nói với anh, em, em đã nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm của anh trong nhà. Thật ra bệnh AIDS cũng không đáng sợ, em nghe nói những người mắc bệnh này đã có hi vọng được chữa khỏi, anh đừng từ bỏ nhé.”