Có lẽ, cô đã cảm động trước vẻ mặt thành thật của Hạ An Bình.
Ôn Ninh nặng nề gật đầu.
Hạ An Bình sẽ không nói dối cô, vậy thì, cô thật sự sẽ có cơ hội nhìn thấy con mình sao?
Nghĩ tới đó, Ôn Ninh lập tức chống tay ngồi dậy: “Em biết rồi… Em sẽ không hôn mê nữa đâu.”
Sau một khoảng thời gian hồi phục, có lẽ, bởi vì trong quãng thời gian mơ màng u tối bỗng xuất hiện một tia hy vọng, sức khỏe của Ôn Ninh đã được hồi phục không ít, dần dần có thể ra ngoài đi dạo.
Sau khi Hạ An Bình và Bạch Linh Ngọc xác định được thời gian, thì họ dẫn Ôn Ninh trở về Hà Nội.
Thời điểm Ôn Ninh xuống máy bay, cô có cảm giác như bước vào một thế giới xa xăm.
Mấy ngày nay, cô đều sống ở nước ngoài, tuy rằng phong cảnh ở đó rất đẹp, đầy những phong cảnh kỳ thú, nhưng dù gì cũng không phải là quê hương của cô.
Giờ đây, trở về nơi cô đã lớn lên, cô cảm thấy vô cùng thân quen, nhung nhớ.
“Anh sẽ xem xét tình hình, nếu như thích hợp, em có thể ra ngoài đi dạo xung quanh.”
Hạ An Bình duỗi tay ra, đè vành mũ của Ôn Ninh xuống.
Để không bị người khác nhận ra rồi gây ra những rắc rối không đáng có, lần này Ôn Ninh cố ý đội một chiếc mũ lớn che nửa khuôn mặt, đeo kính râm và khẩu trang để che kĩ các bộ phận khác.
Thật may, hiện tại Hà Nội đang bước vào cuối thu, dù cho người khác thấy cô ấy ăn mặc như thế này cũng sẽ không cảm thấy nghi ngờ nếu họ chỉ liếc mắt nhìn qua.
“Thời gian đứa trẻ được đưa đến là ngày mai phải không?” Ôn Ninh gật đầu, hơi tránh xa tầm tay của Hạ An Bình.
Tay của người đàn ông ấy rất ấm áp, nhưng lại phảng phất có chút gì đó còn lưu luyến, cảm giác đó khiến cho Ôn Ninh bất giác muốn tránh đi.
Nhận thức được điều này, Hạ An Bình thở dài trong lòng, không để lộ vẻ mặt đầy mất mát.
Có vẻ như trong mối quan hệ tình cảm thất bại vừa rồi, cô đã nảy sinh ý thức đề phòng người khác.
“Được đấy, đến lúc đó em phải ăn mặc kín đáo y như vậy, để không ai có thể nhận ra em. Sau đó thì nắm bắt thời gian bên cạnh đứa bé, bác gái sẽ cố gắng kéo dài thời gian.”
Ôn Ninh gật đầu, tay cô hơi run khi nghĩ đến việc được nhìn thấy con mình. Bây giờ, đứa bé cũng đã được ba tháng tuổi…
Không biết bây giờ cậu bé trông như thế nào, liệu…liệu có điểm nào giống mẹ nó không?
Khi nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Ninh chợt cảm thấy chua xót.
Ngày hôm sau Ôn Ninh dậy từ rất sớm.
Vì sợ bị phát hiện nên cô không về biệt thự của nhà họ Ôn mà ở trong khách sạn cả đêm.
Để không bị phát hiện, cô cố tình chuẩn bị rất nhiều mỹ phẩm, trang điểm cho mặt đen hơn, chấm vài nốt mụn, cộng thêm một mái tóc ngắn, một cái mắt kính dày, cùng một bộ quần áo rộng thùng thình. Trông cô giống như một phụ nữ trung niên bình thường, sẽ bị hòa lẫn vào đám đông mà chẳng ai nhận ra.
Hạ An Bình gõ cửa, Ôn Ninh bước vào, anh nhìn thấy cô hoá trang như vậy thì không nhịn nổi rồi cười phá lên: “Em trang điểm vậy có lố quá không…”
Ôn Ninh nhìn một cái: “Em thấy có sao đâu, để cho an toàn mà, đỡ phải bị phiền phức.”
Nói xong cô liền chỉnh lại quần áo trên người, trong lòng lại có chút ý nghĩ kỳ quái.
Cô cải trang như vậy, cứ như thế Lục Tấn Uyên nhất định sẽ đến tìm cô, rõ ràng biết rằng người đàn ông đó sẽ không quan tâm đến mình, nhưng cô vẫn làm như vậy…
Cuối cùng vẫn là cô tự mình đa tình. Nghĩ một hồi, trên mặt Ôn Ninh nở một nụ cười gượng gạo rồi theo Hạ An Bình lên xe.
Hôm nay cô sẽ đóng giả làm bảo mẫu của Bạch Linh Ngọc, đến lúc đó Bạch Linh Ngọc sẽ tìm cớ nói chuyện với Lục Tấn Uyên, để cô có thời gian ở một mình với con trai.
Cô cứ men theo dòng suy nghĩ như vậy, xe càng ngày càng tiến gần nhà Ôn Ninh, Ôn Ninh nắm chặt hai tay, mồ hôi lạnh toát ra, tim đập loạn nhịp.
Giờ cô mới nhìn thấy chiếc xe của Lục Tấn Uyên đã đậu ở bên ngoài. Vẫn là chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn rất phong cách. Trông rất bắt mắt, muốn lơ đi cũng khó.
Một vài ký ức chợt lóe lên trong đầu Ôn Ninh, có lần cô cũng đã từng ngồi trên chiếc xe này, có những ký ức gì đó với chủ chiếc xe này, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là những thứ hư vô.
Mối quan hệ giữa hai người họ đã chấm dứt rồi.
“Anh đợi em ở bên ngoài. Nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho anh, anh sẽ có mặt ngay lập tức.”
Bởi vì đây là một kế hoạch hành động bí mật, nên Hạ An Bình không thể theo họ vào trong được, nếu ở gần hơn nữa, nhất định sẽ bị Lục Tấn Uyên nhận ra sự tồn tại của anh, anh ta nhất định sẽ nghi ngờ.
Ôn Ninh gật đầu: “Đừng lo, không sao cả đâu, với bộ dạng bây giờ của em thì sẽ không ai nhận ra được đâu.”
Nói xong, cô hít mấy hơi thật sâu, kìm lại sự căng thẳng và bồn chồn trong lòng, mở cửa xe ra, rồi đi vào biệt thự bằng cửa sau.
Nhà họ Ôn bây giờ được một tay Bạch Linh Ngọc quản lý, tất cả những dấu vết mà Ôn Khải Mặc và Triệu Nhã Lâm để lại đã bị xóa sạch, chỉ còn lại những thứ mà Ôn Ninh quen thuộc.
Bởi vì Bạch Linh Ngọc vẫn chưa ra hiệu cho cô, cô không dám vào quấy rầy, vì vậy, cô bước vào phòng của mình dựa theo những ký ức của cô.
Vừa mở cửa, một cảm giác quen thuộc ập đến.
Phòng của Ôn Ninh đã được Bạch Linh Ngọc trang hoàng mới lại hoàn toàn như lúc cô còn trẻ theo ý tưởng riêng của bà ấy.
Nơi trống trải có một cây đàn piano, chiếc giường lớn trải bộ chăn ga gối đệm màu hồng, cộng thêm tấm rèm vải kiểu công chúa mà cô từng thích, đột nhiên cô như được trở về nhiều năm trước.
Khi đó, cô vẫn được bố mẹ nâng ni trong lòng bàn tay, cô công chúa nhỏ được nuông chiều, muốn gì được nấy, thế nhưng bây giờ…
Ôn Ninh nhìn những thứ đó, tuy rằng rất hoài niệm, nhưng đã không còn tâm trạng nữa, cô… sớm đã thay đổi rồi, cũng không còn thích những thứ đồ chơi thời còn trẻ này nữa.
Ngay lúc Ôn Ninh còn đang ngẩn người nhìn căn phòng, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân.
Lục Tấn Uyên vốn là đi ra ngoài để hút một điếu thuốc, từ sau khi Ôn Ninh qua đời, anh đã có thói quen hút thuốc.
Vừa đi ra, thì anh ta nhìn thấy cửa phòng của Ôn Ninh bị mở ra.
Ở đó, rõ ràng là không cho phép bất cứ nhân viên tạp vụ nào vào dọn dẹp…
Căn phòng của Ôn Ninh do chính tay anh tu bổ, mỗi thứ giống trước đây đều do đích thân anh mua hết cả, ngay cả cây đàn piano cũng được anh mua lại tại phiên đấu giá khi gia đình nhà họ Ôn phá sản.
Mọi thứ đều có vết tích của người đó, vì vậy không ai có thể tùy tiện đi vào ngoại trừ anh.
Mấy người hầu của nhà họ Ôn thường rất hiểu nội quy nên không vào dọn dẹp, không ngờ hôm nay lại có người dám xông vào phòng?
Lục Tấn Uyên bước đến vài bước, và rồi anh ta nhìn thấy một người phụ nữ khả nghi đang cố trốn thoát.
Anh lập tức đứng trước mặt người phụ nữ đó: “Cô là ai? Sao lại ở đây?”
Giọng nói quen thuộc khiến cho bước chân Ôn Ninh đột nhiên dừng lại, cô vốn tưởng rằng mình đã hoàn toàn quên mất người đàn ông đó, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô mới nhận ra đó chẳng qua là lời nói dối mà cô tự lừa mình mà thôi.