Mục lục
Tổng tài độc sủng vợ mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 354


Đinh Thiên Vũ cảm thấy rất bất ngờ vì bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của cô, tuy sắc mặt của cô không được tốt lắm nhưng giọng nói vẫn dịu dàng theo bản năng, đây là thói quen đã được hình thành trong suốt thời gian năm năm qua của cô.


Trong khoảng thời gian này, vì Đinh Thiên Vũ vừa phải tĩnh dưỡng, cộng thêm việc anh ta phải dồn toàn bộ sức lực của cả cơ thể lẫn trí óc vào kẻ cầm đầu đã đánh mình nên tạm thời vẫn không biết việc sao chép bản thiết kế đã bị lan truyền trên mạng internet.


Đinh Vô Ưu xuống xe rồi đi vào quán cà phê được hẹn trước, mãi đến tận khi nhìn thấy Đinh Thiên Vũ đã ngồi ở đó từ trước cô vẫn cảm thấy tức giận như cũ.


Thế nhưng…


“Vô Ưu à, em đến rồi sao, mau lại đây ngồi đi, quán này mới mở dạo gần đây, có món tráng miệng ngon tuyệt cú mèo, em nếm thử một chút xem có vừa ý hay không?”


Đinh Thiên Vũ còn tưởng rằng lần này Đinh Vô Ưu chủ động hẹn gặp anh ta như vậy là vì chuyện anh ta đã cầu hôn cô từ hơn mười ngày trước, nên cô muốn cho anh ta một câu trả lời.


Là thành công hay thất bại đều được quyết định vào lúc này nên sao anh ta có thể không dịu dàng, không săn sóc cho được, mà đôi mắt nhìn Đinh Vô Ưu kia quả thật có thể miêu tả rằng dịu dàng như nước, ai không biết còn tưởng rằng anh ta thật sự yêu cô đến mức sống đi chết lại.


Đinh Vô Ưu nhìn tài diễn xuất của anh ta, vẻ mặt quen thuộc trong năm năm đó trong chớp mắt bỗng có chút hoảng hốt khiến sự phẫn nộ vô cớ trong lòng cô dần tan biến, thay vào đó là một vẻ vô cùng khó tin.


Dù đã thầm nghĩ rất nhiều lần ở trong lòng nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến cô cảm thấy không thể tin nổi.


Người đàn ông này sao có thể lừa dối được cô tận mấy năm liền, thậm chí còn lấy thành quả lao động của cô để đi nịnh nọt một người phụ nữ khác nữa chứ, đó là điều kiện đầu tiên hủy diệt toàn bộ danh dự của cô vậy mà anh ta vẫn còn có thể đối diện với cô bằng vẻ mặt thản nhiên như vậy ư? Rốt cuộc là trước đây tầm nhìn của cô quá rộng khiến cô luôn nhìn lung tung nên không thấy hay là do trình độ diễn xuất của Đinh Thiên Vũ quá tốt?


Không, tất cả đều không phải, ngoài những việc này thì nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bản thân cô.


Bởi vì cô bị thương nên bị mất trí nhớ, vì cô được nhà họ Đinh cứu, được hưởng quyền lợi từ nhà họ Đinh, cô cẩn thận gói lại tất cả những ơn nghĩa này vào sâu trong những suy nghĩ giấu trong trí óc của mình, không để lộ ra một chút nào.


Đinh Vô Ưu hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống những suy nghĩ trong lòng mình, cô ngồi đối diện với Đinh Thiên Vũ rồi nhìn anh ta với vẻ mặt không chút cảm xúc.


“Vô Ưu, em làm sao thế?”


Đinh Thiên Vũ đương nhiên không biết những suy nghĩ ở trong lòng cô, anh ta nói tiếp: “Có phải chuyện lần trước anh bỗng nhiên cầu hôn em ở quảng trường đã dọa đến em không? Xin lỗi, thật sự anh đã phải suy nghĩ kế hoạch này từ rất lâu rồi, vì dù sao thì anh cũng yêu em đến mức như vậy, em yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất.”


Anh ta vừa nói vừa nhìn cô với ánh mắt ngập tràn sự chân thành và sự yêu thích nồng đậm.


Đinh Vô Ưu: “…”


Được rồi, nếu Đinh Thiên Vũ không đề cập đến thì cô cũng quên mất màn cầu hôn đó.


Cô không muốn nghe những lời dối trá, những lời góp vui lấy lệ của người đàn ông này nên nói thẳng: “Em gặp chút chuyện rắc rối.”


Hả?


Đinh Thiên Vũ sững sờ, anh ta có chút không phản ứng kịp.


Đinh Vô Ưu nhìn anh ta rồi cô chậm rãi nói: “Em nói, em gặp rắc rối, chuyện cũng khá lớn.”


Anh ta bình tĩnh lại, sau đó khẽ cười thành tiếng đáp lại: “Anh còn tưởng là chuyện gì chứ. Vô Ưu, em là vợ tương lai của Đinh Thiên Vũ anh, là mợ chủ của nhà họ Đinh, em cứ yên tâm, chuyện rắc rối gì cũng được giải quyết hết.”


Đinh Thiên Vũ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện rắc rối mà cô nói vì anh ta hiểu rất rõ con người của Đinh Vô Ưu, dù người phụ nữ này có chủ động gây sự thì cũng không làm ra chuyện lớn gì cả.


Huống chi, cô lại hoàn toàn không phải là người chủ động gây chuyện.


Đinh Vô Ưu khẽ gật đầu, cô nhẹ nhàng nói: “Anh nói như vậy thì em cũng cảm thấy yên tâm, khoảng thời gian trước em có tham gia một cuộc thi thiết kế, hiện tại đã có kết quả rồi, em không được chọn nhưng lại bị sao chép bản thiết kế, em không biết phải làm sao, anh có thể giúp em không?”


“Gì cơ? Còn có chuyện như vậy sao, em đừng buồn phiền vì chuyện nhỏ này, cứ giao chuyện này cho anh, anh chắc chắn sẽ giúp em.” Đinh Thiên Vũ hùa vào nói theo cô, hơn nữa còn đảm bảo với cô không chút do dự.


Vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, cô lấy từ trong túi ra một bản tài liệu rồi nói: “Vậy thì em cũng yên tâm, đây là tài liệu liên quan, bên trong có bản photo người chủ mưu ăn trộm bản thiết kế của em, anh xem qua một chút xem có giúp ích anh được gì không?”


Phần tài liệu đầu tiên là thông tin về Đào Uyển Thanh mà Đinh Vô Ưu cố ý để vào.


Đinh Thiên Vũ không ngờ rằng cô đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ nên cũng không thèm nhìn qua mà cũng chẳng hỏi han gì, rồi cứ thản nhiên mở ra xem.


Với những gì anh ta biết thì giới thiết kế lớn như thế mà với năng lực như vậy của Đinh Vô Ưu thì có thể tham gia được cuộc thi tầm cỡ gì chứ, còn nếu là cuộc thi có quy mô nhỏ thì anh ta cũng dễ dàng nhúng tay vào. Vốn anh ta định lật giở vài trang cho có lệ nhưng nào ngờ mới lật đến trang đầu tiên đã khiến vẻ mặt của anh ta suýt chút nữa dại ra.


Đào Uyển Thanh…


Ba chữ này đập vào mắt dường như suýt chút nữa đã đánh chết anh ta, phản ứng đầu tiền không phải là tiếp tục xem dữ liệu mà bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng vào Đinh Vô Ưu, vẻ mặt âm trầm khó đoán.


Đinh Vô Ưu cụp mắt xuống rồi chậm rãi khuấy ly cà phê, sau đó cô bưng lên nhấp một ngụm với vẻ bình tĩnh, khiến người khác không nhận ra một phản ứng bất thường nào của cô.


Đinh Thiên Vũ chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, anh ta sẽ nói chuyện với Đinh Vô Ưu về cô người tình bí mật Đào Uyển Thanh này một cách công khai, bởi vì anh ta hoàn toàn chẳng để Đinh Vô Ưu vào mắt.


Nhưng bây giờ thì đã khác, anh ta và Đinh Vô Ưu còn chưa kết hôn, mọi thứ vẫn chưa được quyết định chắc chắn mà Đào Uyển Thanh lại xuất hiện vào lúc này thì tất nhiên không phải là chuyện tốt.


Anh ta nhìn Đinh Vô Ưu một cách chăm chú rồi hít sâu một hơi, sau đó nhìn lướt qua tập tài liệu đó một chút, lần này thì lại xem rất chăm chú.


Đinh Thiên Vũ càng xem thì trong lòng càng thầm giật thót.


Rốt cuộc thì anh ta cũng nhớ ra trong chuyến xuất ngoại lần trước, Đào Uyển Thanh phải tham gia một cuộc thi thiết kế nên anh ta đã lừa Đinh Vô Ưu để cô làm một bản thiết kế trang phục coi như là bản thảo gửi đi dự thi, và đương nhiên là được gửi đi dưới tên của Đào Uyển Thanh rồi.


Đinh Thiên Vũ đã quên mất chuyện này nhưng anh ta không ngờ được rằng một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện lớn vì nó, chuyện lần này cũng không phải là lần đầu tiên anh ta làm vậy, nhưng sao anh ta liệu trước được rằng Đinh Vô Ưu cũng gửi bài thiết kế đó đến cuộc thi lần này chứ.


“Em cũng tham gia cuộc thi lần này mà sao không nói gì với anh thế?” Anh ta bỗng buột miệng hỏi với vẻ hơi căm tức, giọng nói mang chút ngữ điệu chất vấn mà chính anh ta cũng không nhận ra.


Đinh Thiên Vũ biết cuộc thi thiết kế lần này cũng không phải là một cuộc thi nhỏ bình thường mà ngược lại, nó cũng khá là tầm cỡ, chuyện ăn cắp bản thiết kế có thể là chuyện nhỏ mà cũng có thể là chuyện lớn, chủ yếu phải xem xem tính chất như thế nào.


Nhưng với tính chất của cuộc thi này thì đây là một vấn đề lớn.


Anh ta cau mày, hoàn toàn cho rằng đây là vấn đề của Đinh Vô Ưu, nếu cô không âm thầm gửi bài đi thì nào có thể xảy ra những chuyện như vậy, cho dù có gửi bài đi thì cũng phải cho anh ta biết đã gửi gì chứ, với cô không biết phải sao chép thêm một bản nữa à.


Đinh Vô Ưu khế mím môi, cô lại được nhìn thấy gương mặt thật sự của Đinh Thiên Vũ một lần nữa, hình như khuôn mặt đó cứ lặp đi lặp lại trong ấn tượng của cô hết lần này đến lần khác.


Anh ta dựa vào cái gì mà dám chất vấn cô? Nghe ý tứ của anh ta thì việc cô tham gia cuộc thi này là một sự sai lầm đúng không?


“Anh sao thế? Em không thể tham gia cuộc thi này được à?”


Đinh Thiên Vũ không thể đáp lại được, lông mày của anh ta càng nhăn chặt hơn.


Đinh Vô Ưu làm như không nhìn thấy dáng vẻ đó, cô nói tiếp: “Thiên Vũ, anh biết cái người tên Đào Uyển Thanh đó à?”


‘Làm sao lại như vậy được chứ, đương nhiên là anh không quen biết cô ta rồi.” Đinh Thiên Vũ lập tức phủ nhận đáp.


‘Là vậy à? Em còn cứ nghĩ cô ta là nhà thiết kế hoặc nhân viên của Tập đoàn Đinh Thị chứ, dù sao thì em cũng đưa một bản thảo thiết kế cho anh mà, nhưng em lại không quen biết cô gái này nên thật sự là không biết cô ta lấy được bản thảo từ đâu nưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK