Ôn Ninh nhìn người phụ nữ trước mặt, biểu cảm cô ta như nhìn thấy ma, nhưng cũng dễ lí giải.
Dù sao thì… trong mắt tất cả mọi người, cô đã là một người chết rồi.
“Tôi là con gái của Bạch Ngọc Linh, Ôn Ninh, trước kia vì gặp phải chút chuyện ngó ý muốn, bây giờ mới trở về.”
Châu Nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt vài lần, biểu cảm của cô rất Trân thành, chí ít bản thân không nhìn ra được ý đồ không tốt nào.
Nói cách khác, cũng chẳng có ai sẽ đi mạo danh một người phụ nữ bình thường.
“Những ngày qua, là cô luôn chăm sóc mẹ tôi, vất vả rồi.”
Ôn Ninh nói lời từ trong lòng, những ngày gần đây, người làm con gái như cô lại chẳng ở đây, mà là người ở trước mặt luôn chăm sóc mẹ cô, cho nên, đối với Châu Nhiên, cô đương nhiên thân thiết và khách khí một chút.
“Đây là chuyện tôi nên làm.”
Châu Nhiên thu lại vẻ mặt kinh ngạc, khôi phục lại dáng vẻ không có biểu cảm gì như bình thường.
Tuy cô ta là bảo mẫu trên danh nghĩa của Bạch Ngọc Linh, nhưng thực tế, cô ta từng được huấn luyện đặc công, khi cần thiế, dù có đánh nhau với người khác cũng không sợ.
Vốn dĩ, cô ta được huấn luyện để làm một số nhiệm vụ tương đối quan trọng, nhưng sau này lại được sắp xếp đến bên cạnh Bạch Ngọc Linh, đồng thời, bảo vệ sự an toàn của cô là nhiệm vụ duy nhất của cô ta.
Châu Nhiên không hiểu ý của Hạ An Bình khi sắp xếp như thế, thậm chí còn hơi phản đối, năng lực của cô ta, phải đi làm bảo mẫu cho một người phụ nữ trung niên, thực sự là lấy dao mổ trâu để giết gà.
Nhưng nghe nói, là bởi vì Bạch Ngọc Linh có một người con gái, là người Hạ An Bình yêu. Bởi vì người đó đã mất, vả lại cái chết của người đó có quan hệ rát sâu với anh nên mới như thế.
Không ngờ rằng, hiện giờ, người được cho rằng đã chết 5 năm đã trở về.
Nhưng cô ta tạm thời cũng không biết rốt cuộc đây là chuyện xấu hay chuyện tốt.
“Bây giờ… anh ấy có tốt không?” Ôn Ninh nhìn biểu cảm phức tạp của Châu Nhiên, nghĩ nghĩ rồi vẫn hỏi.
Châu Nhiên nhìn cô một cái: “Từ sau khi cô chết, anh ta dường như phát điên, thậm chí còn từng có ý nghĩ dùng hết mọi thứ trongg tay để liều mạng với nhà họ Lục.”
Ôn Ninh bỗng chốc ngừng thở.
Cô biết cái chết của cô nhất định sẽ dẫn đến một chuỗi ảnh hưởng, nhưng Hạ An Bình vì cô mà hi sinh đến mức này, cô sẽ cảm thấy áy náy cả đời.
“Có điều, anh ta bị Trân Ni ngăn lại rồi, dù sao thì, trạng thái tâm lí lúc đó của anh ta, lại thêm với thực lực trong tay mà muốn đấu với nhà họ Lục thì chỉ là châu chấu đá xe.”
“Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu? Vì một số lí do mà tôi bị mất trí nhớ, cho nên mãi không liên hệ với anh ấy, mà phương thức liên lạc của anh ấy cũng thay đổi rồi, tôi không tìm được cách thông báo cho anh ấy, cô có thể cho tôi số điện thoại hiện tại của anh ấy không, tôi muốn nói với anh ấy rằng tôi không sao, anh ấy đừng áy náy.”
“Bây giờ anh ta đang làm một chuyện rất quan trọng, đến cả tôi cũng ngẫu nhiên mới có thể liên lạc được một lần, tôi sẽ nói chuyện cô vẫn chưa chết cho anh ta.”
Châu Nhiên nhìn sắc mặt sốt ruột của Ôn Ninh, không hề đưa phương thức liên lạc trực tiếp đưa cho Ôn Ninh như cô nghĩ.
Ôn Ninh ngẩn người, cô cảm thấy người trước mặt sâu xa khó đoán.
“Tôi muốn trực tiếp nói với anh ấy, không được sao?”
“Tôi sợ, anh ấy biết được chuyện cô còn sống sẽ bị nhiễu loạn tâm trí, chuyện anh ta đang làm bây giờ vô cùng quan trọng, không thể bị làm phiền.”
Châu Nhiên nhàn nhạt nói, Ôn Ninh nhìn thấy bộ dạng có chết cũng không nói của cô ta thì đành thôi: “Vậy, phiền cô rồi!”
Châu Nhiên gật đầu.
Ôn Ninh còn muốn nói thêm gì đó, đúng lúc này, y tá đầy cửa bước vào trốn Ninhg phòng bệnh, hình như định tiêm cho Bạch Ngọc Linh, cô thị ý một chút, đi vào trong phòng bệnh giúp đỡ.
Châu Nhiên nhìn bóng lưng cô, nhíu mày.
Lấy điện thoại ra, Châu Nhiên tìm một góc không người, gọi điện cho Hạ An Bình theo số anh đã đưa cho cô ta.
Sau khi Ôn Ninh chết, Hạ An Bình rất trầm lặng trong một thời gian, sau này khi Trân Ni trở về từ nước ngoài, không biết đã khai sáng anh thế nào, mới khiến anh thoát khỏi trạng thái chẳng còn thiết sống.
Có điều, tuy rằng không còn suy sụp như trước, nhưng cả người Hạ An Bình trở nên cực đoan – anh bắt đầu làm việc không kể ngày đêm, những công việc kinh doanh mà anh chán ngấy không làm trước kia lại bắt đầu tham gia tích cực.
Chỉ là, Châu Nhiên hiểu được, đây không phải là Hạ An Bình đang phấn đấu cho tương lai, sự cố gắng ấy của anh chỉ là để tích luỹ lực lượng, đợi đến thời khắc cuối cùng.
Đến lúc đó, không phải anh chết thì là tôi chết.
“Alo?”
Là Trân Ni nghe điện thoại.
Châu Nhiên cũng không thấy lạ lùng gì, trong lòng bọn họ, Trân Ni mới là người phụ nữ bên cạnh Hạ An Bình, so với người phụ nữ đã chết kia thì thân thiết hơn nhiều, cũng không có ai không phục địa vị của cô ta. “Cô Trân Ni, hôm nay, người phụ nữ tên Ôn Ninh đã trở lại rồi.”
Châu Nhiên tuần nào cũng thông báo tình hình của Bạch Ngọc Linh một lần, Trân Ni cũng không để ý lắm, nhưng vừa nghe thấy tên của Ôn Ninh, cô ta đã trừng lớn mắt.
“Cô nói, ai cơ?”
Mặt của Trân Ni hơi vặn vẹo.
Ôn Ninh không phải đã chết rồi sao?
Châu Nhiên nói tình huống lại, sau khi Trân Ni nghe xong thì bắt đầu hoảng loạn.
“Chuyện này cô cứ giấu trước đã, tôi không muốn làm phiền An Bình.”
Dặn dò xong, Trân Ni lập tức ngắt máy.
Nhưng tim cô ta đập mạnh mãi không thể hồi phục được.
Ôn Ninh đến rồi, Hạ An Bình sẽ nghĩ thế nào? Có khi nào lại muốn từ bỏ tất cả để đi tìm người phụ nữ đó?
Vậy những chuyện kinh doanh anh vất vả làm nên, e rằng sẽ mất hết.
Cô ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
Cô ta vừa nghĩ, trên khuôn mặt xinh đẹp liền xuất hiện vẻ độc ác, Hạ An Bình bàn chuyện làm ăn với người ta trở về, liền nhìn thấy bộ dạng không được bình thường lắm của cô ta.
“Làm sao thế?”
“Không… không có gì.”
Trân Ni giấu điện thoại đi: “Cuộc đàm phán hôm nay tiến hành thuận lợi chứ?”
“Cũng tạm.”
Hạ An Bình sắc mặt hơi mỏi mệt.
So với anh của 5 năm trước, Hạ An Bình của hiện tại rõ ràng trưởng thành lên rất nhiều, sự bất cần trước kia đã mất đi rất nhiều, lại có thêm vài phần lạnh nhạt và trầm tĩnh, giống như mọi chuyện trên đời đều chẳng ảnh hưởng gì được đến anh.
Chỉ là, sự che đậy ban nãy của Trân Ni khiến trong lòng anh cảm thấy hơi kì lạ.
Trân Ni không phải kiểu người ch từng trải đời, chuyện có thể khiến sắc mặt cô ta thay đổi lớn như thế, rốt cuộc là gì?
Hai người tuy nói chuyện câu này tiếp nối câu kia, nhưng suy nghĩ lại không ở cùng một chỗ.
Trân Ni sợ nói nhiều sẽ lỡ lời, tìm một cái cớ rồi đi ra ngoài.
Hạ An Bình nhìn cô ta rời đi, ánh mắt nhìn vào một bức ảnh đang đặt trên bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Đó là ảnh của Ôn Ninh, là anh lấy từ chỗ Bạch Ngọc Linh, một bức tranh duy nhất được anh bày một cách cẩn thận dè dặt ở đây, trước giờ không cho phép ai động vào.
“Bất tri bất giác đã qua 5 năm rồi.”
“Em yên tâm, anh sẽ không để cho em chết uổng đâu, nhà họ Lục, anh nhất định không tha cho bọn họ, những kẻ đã giết chết em, hại chết mẹ anh, anh nhất định….sẽ khiến bọn họ phải trả giá.