“Ngài Lục, có chuyện gì vậy?”
Người tổ chức cuộc họp nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lục Tấn Uyên, liền vội vàng đi lên để hỏi thăm.
Lục Tấn Uyên mới bừng tỉnh lại trong cơn cảm xúc vừa rồi, nhận ra mình mất bình tĩnh, anh bất đắc dĩ cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện.”
Thấy anh không sao, người đàn ông biết điều rời đi, ánh mắt Lục Tấn Uyên tối sầm lại, tâm trạng buồn bực khiến anh thậm chí muốn rời khỏi hội trường chết tiệt này.
Bệnh viện
Ôn Ninh ngồi cùng Bạch Linh Ngọc nói chuyện, đồng thời nhìn Lâm Tư Thần đang tiến hành trị liệu, làm trợ thủ cho anh ta, chỉ là, hôm nay Ôn Ninh cảm thấy có chút mất tập trung.
“Ninh Ninh? Ninh Ninh?” Bạch Linh Ngọc không khỏi lắc đầu khi nhìn Lâm Tư Thần đã đi ra ngoài mà Ôn Ninh vẫn cứ trừng trừng nhìn thẳng về phía trước, không có một chút phản ứng.
Chuyện quái gì đang xảy ra với con bé vậy? Người thì đến vào buổi sáng, nhưng linh hồn không biết đã lạc trôi đi đâu mất rồi.
“A?” Ôn Ninh nghe thấy giọng nói mới tỉnh táo lại, cười cười xin lỗi nhìn Lâm Tư Thần, dù sao anh cũng là người có năng lực mà Lục Tấn Uyên đặc biệt tìm đến, nên không thể thất lễ được.
Ôn Ninh đứng dậy tiễn anh ta ra ngoài.
Lâm Tinh Thần liếc nhìn Ôn Ninh, “Cô Ôn, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Ôn Ninh nghĩ đó là chuyện liên quan đến bệnh tình của mẹ, gật đầu đi theo, nhưng không để ý rằng ánh mắt người đàn ông lúc cô xoay người đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén.
“Cô Ôn hôm nay có vẻ hơi mất tập trung, sao vậy, gặp phải chuyện phiền phức gì sao?”
Hai người đến sân thượng, nơi này thường ngày ít người qua lại nên vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp trò chuyện riêng tư.
Ôn Ninh không ngờ Lâm Tư Thần lại hỏi chuyện này, người đàn ông trước mặt hiếm khi quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, chỉ làm công việc của chính anh ta mà thôi.
“Không có gì, tôi chỉ là…..” Mặc dù Ôn Ninh và Lâm Tư Thần quen biết nhau, nhưng cũng không đủ thân thiết để giãi bày vấn đề tình cảm của
Nhìn thấy Ôn Ninh cúi đầu, ánh mắt Lâm Tư Thần càng nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm và dò xét, ánh mắt đó không giống như của một bác sĩ đang nhìn người nhà bệnh nhân, mà giống như một nhân vật cao cao tại thượng đang nhìn xuống một con kiến dưới đất.
Ôn Ninh suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu, “Chỉ là một chút chuyện riêng của tôi mà thôi.”
Với động tác đột ngột của cô, biểu cảm trên mặt Lâm Tư Thần không hoàn toàn thu lại, lọt vào trong mắt Ôn Ninh, cô lập tức có cảm giác kỳ quái, cô sững sờ giây lát, con tim lập tức đập loạn xạ.
Linh cảm không lành khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tư Thần lại nổi lên lần nữa.
Nhung ngay sau đó Lâm Tư Thần lại mỉm cười với cô, “Nếu đã như vậy thì tốt, tôi còn tưởng cô gặp rắc rối gì đó, nếu như có chuyện gì thì có thể nói cho tôi biết, dù sao… tôi ở đây là để giúp cô.”
Giọng nói của Lâm Tư Thần vẫn nhẹ nhàng tao nhã như vậy, cùng với vẻ mặt vô hại của anh ta, Ôn Ninh không khỏi cảm thấy nghi ngờ cảm giác vừa rồi của mình có thể là ảo giác.
Dù sao, sau khi Lâm Tư Thần đến đây, bệnh tình của mẹ cũng đã thuyên giảm rất nhiều, hơn nữa anh ta cũng là một chuyên gia được Lục Tấn Uyên đặc biệt mời tới, hình như cô không nên nghi ngờ gì về một người như vậy.
“Tôi không sao cả, cảm ơn bác sĩ đã quan tâm.”
“Thật à? Không sao là tốt rồi.”
Thấy Ôn Ninh không nghi ngờ gì, Lâm Tư Thần liền thả lỏng đôi tay vốn đang siết nhẹ của mình.
“Thôi, tôi về trước đây. Mẹ không thể không có người bên cạnh được.”
Ôn Ninh nghĩ vậy, liền cáo từ rời đi.
Lâm Tư Thần không nói gì thêm, chỉ là nhìn bóng lưng của cô, không khỏi lắc đầu.
Không ngờ rằng người phụ nữ này không ngốc như anh nghĩ, vừa rồi hình như cô ta có chút nghi ngờ anh, cũng may là không tiếp tục hoài nghi nữa.
Lâm Tư Thần nghĩ vậy, nới lỏng cà vạt định rời đi, đúng lúc này, một cô y tá đi tới, nói: “Ngài Lâm? Cô Ôn có ở đây không?”
Cô y tá nhỏ cầm trong tay một tờ báo cáo, vừa rồi cô đến phòng bệnh tìm người, nhưng không tìm thấy Ôn Ninh, hỏi xong mới tìm đến nơi này.
Lâm Tư Thần vừa định lắc đầu, nhưng ánh mắt rơi vào trên báo cáo, vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi, “Cô ấy đi vệ sinh rồi, tôi ở đây đợi cô ấy, cô tìm cô ấy làm gì?”
Cô y tá nhỏ nhìn gương mặt tuấn tú và tao nhã của Lâm Tư Thần, tuy rằng bác sĩ Lâm này không phải là nhân viên của bệnh viện này nhưng mỗi lần xuất hiện đều thu hút rất nhiều sự chú ý.
Dù gì một nam bác sĩ với khí chất xuất chúng và vẻ ngoài ưa nhìn như vậy chính là bạch mã hoàng tử quyến rũ trong lòng các cô y tá, hấp dẫn hơn nhiều so với những nam bác sĩ bình thường trong bệnh viện này.
“Tôi…..” Cô y tá đỏ mặt, “Tài liệu này nhất định phải đưa cho cô ấy, tôi đi tìm tiếp đây.”
Ngược lại Lâm Tư Thần càng bị những lời này kích thích hứng thú, nếu nhìn không lầm, đây có lẽ là báo cáo kiểm tra DNA.
Nếu là của Ôn Ninh, hẳn là có liên quan đến đứa nhỏ trong bụng cô, chuyện này anh ta cũng có chút tò mò,
“Tôi biết cô hiện tại cũng rất bận. Sao không giao cho tôi đi, tôi sẽ đưa cho cô ấy.”
“Hay là cô không tin vào đạo đức nghề nghiệp của tôi?”
Cô y tá nhỏ vốn muốn từ chối, nhưng Lâm Tư Thần lại đột nhiên tiến tới vài bước, thấy gương mặt anh tuấn đó thêm vài phần khó chịu, cô lập tức không thể màng được gì khác, “Vậy thì làm phiền bác sĩ Lâm rồi.”
Sau khi lấy được báo cáo, Lâm Tư Thần nhìn cô y tá nhỏ của đã rời đi xa, sau đó nở một nụ cười giễu cợt, mở báo cáo ra, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại đông cứng trên khuôn mặt…..
Trước khi trở lại giường bệnh, Bạch Linh Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt cô, “Ninh Ninh, có phải con đã gặp chuyện gì rắc rối không? Có chuyện gì mà không thể nói với mẹ sao?”
Ôn Ninh lắc đầu, đối với chuyện của Lục Tấn Uyên cô cũng rất mù mờ, nhưng nhất định không được để mẹ cô biết.
Gần đây, mẹ luôn nghĩ đến việc gặp Lục Tấn Uyên, bà là một người mẹ đơn nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng xem anh có thật lòng thật dạ với con gái mình hay không.
Nhưng bây giờ…
Vừa nghĩ đến thái độ không chắc chắn của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh cũng không dám để cho anh tới đây, càng không muốn làm mẹ cô thất vọng.
“Con không sao, chỉ là, có chút mệt mỏi.”
Ôn Ninh lắc đầu, không muốn nói gì.
Bạch Linh Ngọc hỏi thêm mấy câu nhưng cô vẫn không chịu nói, cuối cùng chỉ có thể thở dài, “Là mẹ vô dụng, không giúp được gì cho con.”
Nghe mẹ nói lời này, Ôn Ninh trong lòng đau xót, “Không phải đâu mẹ, chỉ là….”
Ôn Ninh ngập ngừng, Bạch Linh Ngọc thấy cô khó xử, vội lắc đầu nói, “Bỏ đi, Ninh Ninh, nếu con không muốn nói, vậy thì đợi con chuẩn bị tốt hằng nói đi, chỉ là con phải nhớ rằng mẹ mãi mãi là hậu thuẫn của con, nếu có kẻ nào dám bắt nạt con gái mẹ, dù có liều cái mạng này mẹ cũng sẽ chiến đấu với nó tới cùng! ”
Ôn Ninh không nhịn được bật cười, trong lòng càng thêm cảm động, có mẹ ở bên cạnh thật là tốt, “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Làm gì có chuyện để mẹ liều mạng đến như vậy chứ?”
Đang nói chuyện để giải tỏa tâm trạng của Bạch Linh Ngọc, lúc này, Lâm Tư Thần bước vào, “Ôn Ninh, đây là đồ của em.”