“Tôi rất muốn xem rốt cuộc cô sẽ có kết cục gì!”
Ôn Ninh bị cô ta nói đến mức phiền muộn, liền cúp điện thoại. Cô không thể không phục tố chất tâm lý của Ôn Lam, cho dù bản thân có phải đi tù cũng không quên khiến cho cô khó chịu.
Ôn Ninh không muốn để bản thân bị lời nói của cô ta làm ảnh hưởng, chỉ là rất khó để nghĩ tiếp.
Dù sao tất cả những thứ của cô bây giờ, bất kể là viện dưỡng lão cao cấp nơi mẹ cô đang ở hay là cuộc sống tự do không lo cơm ăn áo mặc, đều là do Lục Tấn Uyên cho cô.
Cho dù cô không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận rằng hiện tại Lục Tấn Uyên mới là người đàn ông cho cô tất cả.
Nếu như có một ngày anh thật sự không cần cô nữa, cô sẽ phải làm sao?
Ôn Ninh đột nhiên không dám tưởng tượng.Cô quyết định, cô không thể cứ tiếp tục sống như thế này nữa, giống như một con bọ hút máu phải bám lấy Lục Tấn Uyên mới có thể sống được. Rồi sẽ có một ngày cô sẽ bị anh ghét bỏ, khi đó cô đã sinh em bé ra, cô cũng buộc phải bắt đầu cuộc sống mới.
Khi Ôn Ninh đang nghĩ ngơi lung tung, Lục Tấn Uyên từ trong phòng tắm đi ra, khí nóng vừa mới bị Ôn Ninh làm cho dâng lên, sau khi tắm nước lạnh xong cũng đã tiêu tan gần hết, nhưng khi anh đi ra ngoài nhìn thấy Ôn Ninh ngồi trên giường lại cảm thấy cổ họng khô rát.
Tuy nhiên anh nhanh chóng đi ra lấy máy sấy tóc đi sang phía giường bên kia, nếu anh đã không có cách nào cưỡng lại sức ảnh hưởng của người phụ nữ kia với mình, trốn được lúc nào hay lúc đó.
Ôn Ninh nhìn thấy anh đi ra, kết quả lại cầm máy sấy tóc đi sang giường khác, cảm thấy kì lạ. Sau đó cô đi tới: “Em giúp anh sấy tóc.”
Công việc này cũng không phải là lần đầu tiên Ôn Ninh làm vì thế cũng xem như quen việc dễ làm.
Lục Tấn Uyên cũng không muốn nên liền từ chối: “Em nghỉ ngơi đi, anh tự làm.”
Ôn Ninh lại rất kiên định: “Em cũng đâu phải chưa từng sấy tóc cho anh, sao anh lại như thế?”
“Đã nói là không cần rồi mà.” Lục Tấn Uyên cầm chắc máy sấy tóc trong tay: “Em đang mang thai không thuận tiện, mau chóng nghỉ ngơi đi.”
Thấy Lục Tấn Uyên kiên quyết Ôn Ninh cũng không còn cách nào, cô có thể cảm nhận được Lục Tấn Uyên dường như muốn từng chút thay đổi thói quen sống trước kia giữa hai người.
Lẽ nào anh muốn xóa bỏ hết những dấu vết mà cô để lại ra khỏi cuộc sống của anh?
Nghĩ đến đây đột nhiên Ôn Ninh cảm thấy lồng ngực hơi đau, nằm trên giường cả người mất đi sự chủ động vừa rồi.
Hôm nay cô đã chủ động cả một ngày nhưng không được đáp lại, lần nào cũng đều là sự hồi đáp lạnh lùng như thế, cô cũng mệt mỏi rồi.
Suy nghĩ một lúc cô cũng không quan tâm Lục Tấn Uyên đang làm gì nữa, nhắm mắt lại bắt đầu đi ngủ.
Lục Tấn Uyên thấy cô muốn ngủ, tìm một góc để sấy khô đầu xong mới quay lại.
Ôn Ninh đã ngủ say, dù sao cô cũng đang mang thai, hôm nay lại xuống bếp nấu cơm cho Lục Tấn Uyên ăn, rồi còn ngồi trên xe lâu như vậy, nên bây giờ thấy mệt mỏi. Vì vậy cho dù trong lòng tâm sự đè nén cũng vẫn ngủ thiếp đi.