Ôn Ninh nhớ lại từng li từng tí, ánh mắt càng kiên định hơn, dù là ai cũng không được cướp con cô đi, cô mới là mẹ của đứa bé.
“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ không nảy sinh mối quan hệ đáng xấu hổ như vậy với một người đàn ông sắp kết hôn với người khác, càng không để cho con tôi trở thành một đứa con riêng bị người đời phỉ nhổ.”
Diệp Uyển Tĩnh lạnh lùng nhìn Ôn Ninh, bởi vì bà ta cũng là một người mẹ nên bà ta mới càng phải giải quyết phiền phức Ôn Ninh gây ra.
Chỉ có như vậy thì tương lai của Lục Tấn Uyên mới suôn sẻ được.
Đây là chuyện duy nhất mà một người làm mẹ như bà ta có thể làm.
“Vậy thì sao? Tôi sẽ cho thằng bé tất cả những gì tôi có, tôi sẽ không để thằng bé phải chịu khổ, không lẽ một đứa bé phải rời khỏi mẹ đẻ mình sẽ hạnh phúc được à?”
“Nực cười, Ôn Ninh, nhìn bộ dạng của cô bây giờ xem, cô cho thằng bé được cái gì chứ? Tiền? Địa vị? Hay là tất thảy những thứ khác?”
Diệp Uyển Tĩnh khinh thường nói: “Để đứa bé đi theo một người mẹ vô dụng như cô mới là bất hạnh, vì tương lai của nó, tôi khuyên cô nên tỉnh táo lại, ngoan ngoãn hợp tác đi, chờ đến lúc đứa bé ra đời thì tôi sẽ tốt bụng cho cô một khoản tiền, còn nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ khiến cô trắng tay.
Ôn Ninh trợn trừng mắt: “Tôi sẽ không bán con tôi, bà nghĩ tôi là ai chứ?”
Diệp Uyển Tĩnh thấy cô cố chấp thì lo lắng Ôn Ninh bị kích động sẽ làm ảnh hưởng tới cháu của bà ta.
“Vốn dĩ không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng của cô nên tôi mới không muốn nói những lời này, nhưng Ôn Ninh à, chẳng lẽ cô không tò mò sao tôi lại biết đứa bé trong bụng cô là của ai à?”
Ôn Ninh như bị đóng băng, từ từ ngẩng đầu lên và nghĩ Diệp Uyển Tĩnh, cô đã từng nghĩ tới chuyện này nhưng lại không dám nghĩ nhiều, bởi vì cho dù là ai thì chỉ sợ không phải là kết quả mà cô muốn nghe.
Chắc chắn là cô đã bị phản bội.
“Tấn Uyên nói cho tôi biết đấy.”
Diệp Uyển Tĩnh thản nhiên nói, mặc dù bà ta đang nói dối nhưng vẻ mặt vẫn chẳng hề thay đổi.
“Không… Không thể nào…”
Rõ ràng là từ trước tới nay Lục Tấn Uyên vẫn không tin đứa bé này là của anh mà?
Sao anh lại nói với Diệp Uyển Tĩnh?
“Hồi trước lúc nó đưa cô tới bệnh viện thì đã làm xét nghiệm ADN luôn, thật ra là nó đã nói với tôi chuyện này từ lâu rồi.”
“Vậy tại sao anh ấy lại không nói với tôi? Tại sao vẫn…”
Ôn Ninh cảm thấy cả người mình đều rơi vào hỗn loạn, tại sao Lục Tấn Uyên lại làm vậy?
“Dĩ nhiên là vì nó sắp đính hôn với Mộ Yên Nhiên, chẳng lẽ lại nhận đứa con riêng do loại phụ nữ như cô sinh ra à? Nhà họ Mộ là một danh gia vọng tộc, làm sao nhận một đứa con riêng được?”
“Cô nghĩ là nó đối xử tốt với cô, cho cô mấy thứ đó là vì yêu cô chắc? Chẳng qua chỉ vì áy náy thôi, dù sao cô thân là phụ nữ, lúc mang thai lại không được thừa nhận, đúng là đáng buồn.”
Từng câu từng chữ mà Diệp Uyển Tĩnh nói giống như một con dao nhọn đâm từng nhát vào trái tim cô, đau đến mức cô không thể thở được.
Lục Tấn Uyên… Biết?
Từ đầu anh đã biết đứa bé này là con anh, nhưng vì sắp kết hôn với Mộ Yên Nhiên nên mới không muốn nhận con?
Không, cô không tin, người đó… Sao lại nhẫn tâm như vậy?
“Nếu vậy thì tại sao anh ấy lại phải nói cho bà biết? Nếu không muốn nhận đứa bé này thì chỉ cần để một mình tôi nuôi con là được rồi mà?”
“Đương nhiên do lo lắng cô lòng tham không đáy, mặc dù đã ký hợp đồng bảo mật rồi, nhưng lỡ nếu một ngày nào đó cô thiếu tiền rồi mang giấy xét nghiệm ADN đến gây tai tiếng cho nó thì chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của nó.”
“Ôn Ninh, cô ngu thật đấy, không ngờ cô lại nghĩ Tấn Uyên sẽ thích loại phụ nữ như cô, chẳng qua nó chỉ chơi đùa với cô thôi, lúc có cảm giác mới mẻ thì nó sẽ đối xử tốt với cô, che chở cô trong lòng bàn tay, nhưng khi nào chơi chán rồi thì cô chỉ là một thứ rác rưởi ở ven đường, nó thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần .”
Diệp Uyển Tĩnh bước từng bước tới gần Ôn Ninh, thấy sự tuyệt vọng và nỗi bất lực trong mắt cô khiến bà ta vui sướng lạ kỳ.
Người phụ nữ tưởng như là cái gai trong lòng này rốt cuộc cũng bị bà ta bóp chết.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của cô, bà ta sợ cô vẫn còn ôm hi vọng trong lòng, bà ta nghĩ rằng chỉ cần thân phận của đứa trẻ bại lộ, Lục Tấn Uyên sẽ trở mặt.
Nếu đã vậy thì bà ta sẽ bóp chết tất thảy từ trong trứng.
“Không, không thể nào…”
“Sao lại như vậy…”
“Bà để tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nếu anh ấy làm chuyện này thì anh ấy phải tự thừa nhận với tôi mới được, nếu không tôi sẽ không tin đâu!”
Cảm xúc của Ôn Ninh bị ép tới cực điểm, cô ôm đầu, đầu cô đau như muốn nứt ra khiến cô phải hét lên, thậm chí cô còn muốn ngất đi cho qua mọi chuyện.
Nhưng cô càng muốn trốn tránh thì cái cảm giác này càng đeo bám cô.
Hình ảnh những việc đã từng xảy ra lần lượt xuất hiện trước mắt cô khiến cô không thể ngất được, mà chỉ có thể đau thương.
“Cô nghĩ cô gọi cho nó thì nó sẽ nghe máy à?”
Diệp Uyển Tĩnh nở một nụ cười rồi ném điện thoại cho cô, Ôn Ninh như túm được một cọng cỏ cứu mạng, lập tức gọi điện.
Nhấn số điện thoại, Ôn Ninh gần như van xin Lục Tấn Uyên nghe máy trong lòng, cô muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, hỏi những chuyện mà Diệp Uyển Tĩnh nói có thật không.
Nhưng từ đầu tới cuộc không có ai nghe máy.
Ánh sáng trong mắt Ôn Ninh càng ngày càng tối lại, cuối cùng trở nên trống rỗng. Anh chán ghét cô như vậy, chơi chán rồi thì không thể liên lạc nữa, thậm chí còn không thèm đối mặt với cô.
“Đã biết rồi thì cô cứ yên tâm đi với tôi đi, đừng có làm mấy chuyện đấu tranh nhàm chán đấy nữa, nó không quan tâm tới cô đâu.”
Ôn Ninh đã mất tri giác, cô không phản ứng lại lời nói của Diệp Uyển Tĩnh, chỉ ngơ ngác ngồi ở đó.
Diệp Uyển Tĩnh nói vài câu, thấy cô ngơ ngác như một con rối thì không nói gì nữa, cảm thấy không thú vị, bà ta hừ một cái: “Vậy cô cứ nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai sẽ lên đường, cô đừng có giở trò gì, cô nên nhớ bệnh viện mà mẹ cô đang nằm cũng là do nhà họ Lục chúng tôi sắp xếp, cô dám làm xăng làm bậy, chúng tôi muốn ra tay không phải chuyện gì khó”
Ánh mắt Ôn Ninh lóe lên.
Rất lâu sau, cô mới cử động môi: “Tôi biết rồi, tôi sẽ ở yên ở đây”
Đúng là nực cười, lúc trước Lục Tấn Uyên sắp xếp cho mẹ cô ở trong bệnh viện, còn mời bác sĩ giỏi nhất tới chữa cho mẹ, cô còn tưởng là do anh yêu cô.
Đúng là không ngờ đó chỉ là chuẩn bị một con đường xoay xở mà thôi, chờ tới lúc hai người trở mặt rồi thì lấy bệnh tình của mẹ ra để đe dọa cô, khiến cô không thể không thỏa hiệp.
Đúng là giỏi tính toán, sao Lục Tấn Uyên lại hèn hạ như vậy, ngay từ lúc bắt đầu anh đã chờ tới ngày này à?
Diệp Uyển Tĩnh rời đi, trong phòng yên tĩnh lại, nhưng Ôn Ninh vẫn ngồi ở đó, cô dùng móng tay gắt gao cào bên dưới ghế sô pha, để lại vết cào trên lớp da “Tại sao? Tại sao?”
“Lục Tấn Uyên, tôi hận anh, tôi hận anh…”
“Đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa”