Nhà họ Lục không thể để cháu trai bảo bối nhà mình gọi người ngoài là ba được. Điều này không thực tế chút nào.
Tình cảm của Vô Ưu dành cho Đinh Thiên Vũ cũng rất phức tạp. Ngay từ lúc bắt đầu, dường như luôn là cô đơn phương theo đuổi anh. Thế nhưng sau khi hai cha con nhà kia xuất hiện, mọi chuyện lại bắt đầu thay đổi.
Hiện giờ đã biến thành Đinh Thiên Vũ theo đuổi cô. Anh ta cũng đã thay đổi nhiều, không còn giống như lúc trước. Nhưng giờ đây, dường như bản thân cô cũng chẳng còn kỳ vọng nhiều như ngày xưa nữa.
Điều này lại khiến cô cảm thấy hổ thẹn với Đinh Thiên Vũ.
Sau khi xem xong một bộ phim, hai người họ cùng nhau ăn cơm rồi ra ngoài quảng trường đi dạo. Nơi đây vô cùng náo nhiệt. Ở khu vực trung tâm của quảng trường còn có một đài phun nước cực lớn, không ít người đang ngồi đó nghỉ ngơi, chụp ảnh.
Hai người vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Đinh Thiên Vũ đã đứng dậy rời đi.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lập tức quay trở lại. Điều khác biệt duy nhất chính là trên tay anh ta có thêm một chiếc đàn ghi-ta.
Vô Ưu không hiểu chuyện gì, lên tiếng hỏi anh ta: “Anh đây là?”
Đinh Thiên Vũ mỉm cười dịu dàng với cô rồi đột nhiên khuyu gối quỳ một chân xuống trước mặt cô. Anh ta đeo ghi-ta trên vai, dùng ngón tay thon dài của mình gảy vài nốt trên dây đàn. Từng nốt nhạc vui tai lần lượt vang lên Cô kinh ngạc nhìn anh ta, tay chân luống muốn đứng. Xung quanh đang có nhiều người như vậy, rốt cuộc Đinh Thiên Vũ quỳ xuống trước mặt cô định làm cái gì? “Vô Ưu, em cứ ngồi im đó, để anh hát cho em nghe một bài”
Anh ta nói xong liền gảy đàn cất tiếng hát. Không ngờ anh ta không chỉ nói chuyện dễ nghe, đàn hát cũng không tồi.
Đinh Thiên Vũ được Lưu Tâm Lan dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, nếu học thì nhất định phải học piano để bồi dưỡng khí chất tao nhã. Nhưng mỗi người đàn ông đều từng có một thời thiếu niên điên cuồng trong những ngày còn đi học.
Lúc nhỏ đương nhiên sẽ cảm thấy ghi-ta ngầu hơn piano. Đinh Thiên Vũ của thời niên thiếu cũng không ngoại lệ. Anh ta đã lén lút đăng ký học ghi-ta với mấy người bạn thân thiết, còn theo học được một khoảng thời gian.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng chỉ cần luyện tập một chút vẫn có thể tìm lại được cảm giác. Không cần biết trình độ cao siêu đến mức nào, tùy tiện gảy một hai bài hát vẫn không thành vấn đề.
Bởi vì thấy được một màn biểu diễn tài nghệ này của Đinh Thiên Vũ, xung quanh vốn đã có nhiều người, dần dần tụ họp lại đây thưởng thức. Chuyện đến nước này, Vô Ưu càng khó xử không cách nào đứng dậy được, chỉ có thể ngượng ngùng ngồi cứng ngắc ở đó.
Hai người đều là trai xinh gái đẹp khó tìm, cộng thêm hành động quỳ xuống đánh đàn trước mặt cô của Đinh Thiên Vũ đã khiến cho không ít nam nữ xung quanh đều cảm thấy lãng mạn vô cùng, không khỏi vỗ tay khen ngợi.
Người ngoài nhìn vào thấy thích thú, nhưng người trong cuộc là Vô Ưu lại không hề có chút cảm giác nào. Cô chỉ cầu mong Đinh Thiên Vũ mau chóng kết thúc màn biểu diễn rồi nhanh chân rời đi.
Cả hai đều không biết được, trong đám đông xung quanh đang có hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Thiên Vũ, dường như sắp tóe ra lửa đến nơi.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ. Không sai, chính là hai ba con Lục Tấn Uyên và Lục An Bảo.
Khi nghe thấy người của mình báo cáo rằng hai người bọn họ vừa đi dạo trung tâm mua sắm, vừa cùng nhau xem phim gì đó, anh không thể bình tĩnh nổi nữa, quyết định đích thân đuổi theo tới.
Không chỉ như vậy, anh còn tiện tay xách theo con trai nhà mình đi cùng. Lỡ như xảy ra chuyện gì không ổn, có thể giơ con trai ra lấy cớ, tuyệt đối có thể xoay chuyển tình hình.
An Bảo nắm chặt hai nắm tay nhỏ xíu ngồi trên lưng ba mình, chỉ hận không thể xông tới dạy dỗ Đinh Thiên Vũ một trận ra trò, cả người khó chịu bực tức đỏ cả lỗ tai.
“Hừ, hát chẳng hay chút nào, khó nghe muốn chết.” Giọng điệu cực kì ghét bỏ.
Lục Tấn Uyên làm mặt lạnh gật đầu đồng tình.
Xung quanh bọn họ đều là người lạ tò mò vây xem. Bởi vì Lục Tấn Uyên đội mũ, còn kéo vành mũ xuống thật thấp, che gần hết cả khuôn mặt mình, cho nên mới không có người chú ý đến anh.
Nhưng lời bình luận vừa rồi của An Bảo vẫn bị người bên cạnh nghe được. Vừa nhìn thấy người nói là một bé trai lanh lợi đáng yêu, toàn bộ sự khó chịu ban đầu đều lập tức tan thành mây khói.
“Này bạn nhỏ, điều quan trọng không phải là hát hay hay không. Cháu nhìn xem, anh trai tuấn tú kia đang hát cho bạn gái của anh ấy nghe, chính là người đang ngồi trước mặt anh ấy đó. Cảnh tượng này thật lãng mạn.”
Một cô gái trẻ tuổi nở nụ cười thân thiện giải thích cho cậu nhóc. Mọi người xung quanh nghe được đều gật đầu phụ họa.
“Đúng đó, nếu bạn trai tôi cũng lãng mạn như vậy thì tốt biết mấy.”
“Lãng mạn hay không chưa cần biết, chỉ cần tôi có thể tìm được bạn trai tuấn tú như vậy đã tốt lắm rồi.” “Phải đó, bạn gái của anh ấy cũng rất xinh đẹp. Haiz, quả nhiên trai đẹp đều thuộc về gái xinh cả rồi.”
Bạn nhỏ Lục An Bảo thấy không có ai ủng hộ mình, sắp bị làm cho tức chết rồi. May mà nhìn thấy vẻ mặt của Vô Ưu chẳng hề tươi cười vui vẻ, cậu bé mới được an ủi một chút.
Lúc này, bài hát của Đinh Thiên Vũ cũng đã kết thúc. Anh ta đặt ghi-ta sang một bên, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân nhìn Vô Ưu bằng ánh mắt tràn đầy tình ý.
Lục Tấn Uyên và Lục An Bảo đang đứng lẫn trong đám đông chợt có dự cảm không lành Quả nhiên, bọn họ nhìn thấy Đinh Thiên Vũ lấy ra một chiếc hộp gấm hình vuông màu đỏ từ trong túi áo, chậm rãi mở ra giơ lên trước mặt Vô Ưu. Bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn kim cương đang tỏa sáng lấp lánh.
Khi ấy, cả gương mặt Lục Tấn Uyên đều tối sầm lại, đồng tử co rút, trong mắt tràn đầy nguy hiểm. Đáng ghét, không ngờ anh ta còn dám chơi chiêu độc như vậy, dám cầu hôn cô?
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, Lục Tấn Uyên nhất định sẽ xông tới đánh cho anh ta một trận tơi bời, thuận tay bẻ gãy tay của Đinh Thiên Vũ giống như bà mẹ kia của anh ta. Cảnh tượng hiện giờ thật sự rất chướng mắt, An Bảo trừng to mắt, nghiến răng ken két, chỉ hận không thể chạy tới giật lấy chiếc nhẫn kia rồi ném đi thật xa.
Lúc này, trong đầu hai ba con bọn họ đều thầm nghĩ, Vô Ưu… nhất định không được nhận lời anh ta.
Vô Ưu, đối tượng đang bị hai người bọn họ nhắc tới vẫn đang sững sờ không thôi. Từ giây phút nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, cả người cô cứng đờ như bị hóa đá, ngơ ngác tại chỗ không có bất kỳ một phản ứng nào.
Đinh Thiên Vũ không hề bận tâm, vẫn tiếp tục bày tỏ tình cảm với Vô Ưu.
Thật đúng là người nói thâm tình, người nghe rung động.
“Vô Ưu, gả cho anh được không?
Anh nhất định sẽ đối tốt với em cả đời, cho em hạnh phúc mãi mãi.”
Anh ta vừa dứt lời, đám người xung quanh lập tức nhao nhao lên tiếng.
“Gả cho cậu ấy đi.”
“Mau đồng ý đi.”
“Em đồng ý.”
Trong đám đông còn có một cô gái trẻ tuổi lớn gan trả lời thay cô, trực tiếp nói ra ba chữ kia. Ngay sau đó, mọi người đều đồng loạt cười vang. Một lúc lâu sau, Vô Ưu mới tỉnh táo lại.
Cô nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, rồi lại đưa mắt nhìn đến chiếc nhẫn xinh đẹp trên tay anh ta. Cô thật sự không thể ngờ được anh ta sẽ trực tiếp cầu hôn mình như vậy, lại còn dùng cách thức này.
Vô Ưu nhìn sang xung quanh, nghe thấy tiếng hò hét từ đám đông, hầu như đều cổ vũ cô mau chóng đồng ý. Nhưng mà…
Giờ phút này, trong lòng cô không hê có một chút cảm giác vui sướng nào. Cô lặng lẽ nhắm mắt lại bình ổn tâm tình. Cảm xúc của cô đang rất hỗn loạn.
Trong đầu cô đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Lục Tấn Uyên, khiến chân mày cô càng thêm nhíu chặt lại.
Rõ ràng, cô và Đinh Thiên Vũ mới là quan hệ yêu đương.
Nhưng lần nào cô cũng nghĩ đến người đàn ông khác. Điều này không hề bình thường, cũng không nên xảy ra.
Đột nhiên, một đáp án chợt hiện lên trong đầu cô, khiến cô kinh sợ vô cùng.
Sau đó, ký ức trong đầu cô trở nên hỗn loạn. Cảnh tượng từ lần trước Lục Tấn Uyên nói cho cô biết quan hệ giữa hai người bọn họ, giải thích lý do tại sao cô lại bị mất trí nhớ và mọi chuyện của cô ở năm năm trước. Tất cả cứ lần lượt hiện ra.
Những âm thanh ấy vẫn vang vọng bên tai cô.