Sắc mặt Đinh Thiên Vũ bỗng trở nên khó coi. Anh ta có chút gì đó không được chắc chắn lắm. Anh ta đã trải qua tư liệu của Tổng giám đốc Lục này.
Anh có một đứa con trai. Hơn nữa, nghe nói suốt năm sáu năm qua anh luôn sống trong sạch thuần khiết. Không một ai nhìn thấy bên cạnh anh xuất hiện bất kỳ một người phụ nữ nào. Tại sao lại dây dưa với người phụ nữ Vô Ưu kia được?
Để xác định một cách chắc chắn, Đinh Thiên Vũ không kiềm chế được mà hỏi lại: “Tổng giám đốc Lục, người mà anh nói là?”
Lông mày của anh hơi nhếch lên, khóe môi cũng cong cong, nở một nụ cười nhẹ: “Nói mới nhớ, cô ấy cũng mang họ Mạc, Mạc Ưu là nhà thiết kế trong bộ phận thiết kế của chúng tôi.”
Đôi mắt của Đinh Thiên Vũ trừng lớn. Không nghĩ đến quả thật là Vô Ưu. Anh ta bỗng chốc cau mày lại. Khó trách Lục Tấn Uyên lại chống đối mẹ ruột của chính mình.
Nhất thời, sự bất mãn của anh đối với Vô Ưu đã lên đến đỉnh điểm. Rõ ràng cô đã ở bên cạnh anh ta rồi mà lại dám mặt dày dụ dỗ tổng giám đốc. Hừ! Thực sự là giỏi lắm!
Tuy rằng anh ta không thích Vô Ưu, muốn kết hôn với cô cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi. Nhưng trong thâm tâm anh ta lại luôn coi Vô Ưu như một món đồ chơi.
Cho dù là vứt bỏ món đồ chơi này đi cũng là do anh ta chủ động trước. Người phụ nữ kia chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh ta. Bây giờ, con diều luôn ngoan ngoãn nghe lời đã chuẩn bị đứt dây, muốn tự do bay lượn. Đương nhiên anh ta sẽ cảm thấy không vui vẻ gì.
Hơn nữa nếu Lục Tấn Uyên cũng chen chân vào việc này, việc anh ta muốn kết hôn với Vô Ưu sẽ càng khó khăn hơn.
“Tổng giám đốc Lục, tôi thấy anh nhầm rồi, Vô Ưu ở bộ phận thiết kế của công ty anh là vợ sắp cưới của tôi.” Tuy rằng trong lòng Đinh Thiên Vũ có chút thấp thỏm, nhưng anh ta vẫn quyết định nói điều này ra.
Lục Tấn Uyên hơi híp mắt lại, sự sắc bén ngưng tụ trong đôi mắt anh nhìn chằm chằm về phía Đinh Thiên Vũ.
Đinh Thiên Vũ cảm thấy vô cùng áp lực, anh ta cảm thấy lưng áo mình ướt đẫm mồ hôi. “Vợ sắp cưới? Tôi mặc kệ trước đây hai người có quan hệ như thế nào nhưng từ nay về sau sẽ không còn dính dáng gì với nhau nữa.” Anh cười lạnh nói.
“Gì, gì cơ? Anh có ý gì?” Đinh Thiên Vũ kinh ngạc.
“Nếu anh muốn cứu mẹ của mình thì tốt nhất nên tránh xa Vô Ưu ra. Nếu không cả đời này Lưu Tâm Lan cũng không thể ra ngoài đâu.” Lục Tấn Uyên nói một cách gọn gàng dứt khoát.
Sắc mặt Đinh Thiên Vũ bỗng chốc thay đổi. Anh ta lặng cả người. Đinh Thiên Vũ hoàn toàn không ngờ rằng Lục Tấn Uyên thực sự coi trọng Vô Ưu. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh xem ra không phải chỉ là sự quan tâm bình thường.
Ngay cả trong một gia đình bình thường, giữa một đôi tình nhân bình thường, khi một trong hai cần đưa quyết định lựa chọn giữa người thân và người yêu cũng đều rất đắn đo chứ đừng nói đến tình huống bây giờ của Đinh Thiên Vũ. Đối với anh, việc này phức tạp hơn rất nhiều.
Anh ta phải kết hôn với Vô Ưu thì mới có được lợi ích từ Đinh Sơn Trí, người đứng đầu nhà họ Đinh. Đây là việc mà anh ta đã tính toán rất nhiều năm, sao có thể thất bại trong gang tấc như thế này được.
Nhưng lúc này Lục Tấn Uyên lại dùng mẹ ruột để đối phó với anh ta. Đinh Thiên Vũ cảm thấy rất khó để lựa chọn.
Mặc dù cán cân trong lòng anh ta đang có xu hướng ngả về phía vinh hoa phú quý, nhưng Lưu Tâm Lan là mẹ ruột của anh ta, anh ta cũng không thể bỏ mặc bà ấy được.
Không khí xung quanh bỗng chốc trầm lắng xuống. Nhưng chỉ có mỗi mình anh ta cảm nhận được điều này.
Cuối cùng Đinh Thiên Vũ vẫn phải đồng ý chấp nhận yêu cầu này.
Đương nhiên chỉ là biểu hiện bên ngoài, chờ đến khi anh ta lo liệu xong xuôi phía mẹ mình, anh ta sẽ hỏi Vô Ưu xem rốt cuộc cô và Lục Tấn Uyên có chuyện gì.
“Khi nào vết thương của Vô Ưu khỏi hoàn toàn thì lúc đó Lưu Tâm Lan mới có thể ra ngoài.”
Lục Tấn Uyên nói xong câu này rồi trực tiếp để An Minh tiễn người ra ngoài.
Tuy rằng Đinh Thiên Vũ cảm thấy rất bất mãn, nhưng không thể cả giận mất khôn. Anh ta chỉ có thể nuốt cục tức này xuống rồi tiếp tục chờ đợi. Đồng thời anh cũng nên cẩn thận suy xét một chút, nếu Lục Tấn Uyên xen ngang vào chuyện này thì anh ta sẽ ứng đối như thế nào.
“Ông chủ, dáng vẻ vừa rồi của Đinh Thiên Vũ hình như vẫn chưa cam tâm thì phải.” An Minh nói.
“Không còn cách nào khác cả. Ôn Ninh rất hay mềm lòng. Khi cô ấy mất trí nhớ rồi trở thành Vô Ưu cũng không thay đổi. Hơn nữa, nhà họ Đinh có ơn cứu mạng cô ấy, sợ rằng Lưu Tâm Lan có đối xử với cô ấy như thế nào cô ấy cũng không truy cứu đến cùng.”
Chuyện này làm cho Lục Tấn Uyên rất khó chịu nhưng anh cũng không làm gì được.
Dựa theo ý của anh, dù là chỉnh đốn nhà họ Đinh hay là Đinh Thiên Vũ cũng chỉ là một việc nhẹ như lông hồng thôi.
Nhưng mà lại có Vô Ưu ở đó, anh cũng chỉ còn cách tạm thời đe dọa nhà họ Đinh kia một chút, thuận tay trừng trị anh ta vài lần. Lục Tấn Uyên cũng không chú ý lắm đến Đinh Sơn Trí của nhà họ Mạc. Cho nên anh không hề hay biết thật ra Vô Ưu không phải do nhà họ Đinh cứu mạng, cũng hoàn toàn không biết Đinh Thiên Vũ vì lợi ích của bản thân mình mới cố chấp lấy Vô Ưu.
Theo như lời bác sĩ chẩn đoán, chỉ mười ngày nữa là thương tích trên người Vô Ưu hầu như là hoàn toàn bình phục. Hơn nữa cộng thêm loại thuốc trị sẹo do Lục Tấn Uyên đặc chế, chỗ vết thương đã không còn dấu vết gì nữa. Dấu vết kinh khủng của mười ngày trước bây giờ không thể nhìn thấy vết sẹo nào cả.
Đinh Thiên Vũ nhận được tin tức của mẹ mình thì cũng mau chóng chạy nhanh đến nơi giam giữ để đón bà ta.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Tâm Lan đi ra, anh ta sợ đến ngây người.
Người… Người này chính là mẹ ruột của anh ta sao?
Lưu Tâm Lan đã làm dâu nhà giàu hơn hai mươi năm rồi. Càng lớn tuổi, thân hình của bà ta càng đẫy đà hơn, cộng thêm việc được chăm sóc vô cùng tốt, làn da của bà ta vô cùng đẹp.
Nhưng dáng vẻ bây giờ lại không giống như vậy. Tóc tai khô xơ rối tung cả lên, che khuất tơ máu trong đôi mắt bà ta, quầng thâm dưới mắt rất rõ, da mặt cũng trở nên vàng vọt, đôi môi trắng bệch và khô nứt nẻ, gò má hai bên cũng hóp lại.
Cả người bà ta dường như trông già đi hơn mười tuổi, càng không nói tới làn da lộ ra ngoài cũng nhăn nheo. Cơ thể vốn đây đà giờ đây đã gầy đi rất nhiều, nhìn bà ta không khác gì một con quỷ đói.
Đinh Thiên Vũ mở miệng muốn gọi bà ta một tiếng, nhưng nửa ngày cũng không phát ra được tiếng nào.
Bỗng nhiên tâm mắt của anh ta dừng lại một chút rồi đột nhiên trừng lớn, vội vàng tiến về phía trước đỡ lấy mẹ mình: “Mẹ, tay của mẹ sao lại biến thành như thế này?”
Hai cổ tay của Lưu Tâm Lan bị Lục Tấn Uyên bẻ gãy cứ để như thế hơn mười ngày không được điều trị. Bây giờ cổ tay bị tụ bầm tím và sưng tấy trông rất đáng sợ.
Đinh Thiên Vũ nâng hai tay bà ta lên rồi thả ra, hai tay bà ta cũng rơi xuống theo, hai bàn tay lắc lư trái phải theo quán tính, nhìn giống như hai cái tay giả, trông vô cùng ghê sợ.
Anh ta hoảng sợ tột cùng, lập tức đưa mẹ mình đi bệnh viện.
“Anh Đinh, vết thương này vô cùng nghiêm trọng, nhất là hai cổ tay gần như là bị đứt lìa. Hơn nữa không được chữa trị kịp thời dẫn đến dây thần kinh ở đó đã bị hoại tử, bây giờ không thể nối lại được nữa.”
“Tiếp theo, tuy rằng bệnh nhân nhìn có vẻ như không có vết thương ngoài da, nhưng chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, lục phủ ngũ tạng của bà ấy bị thương rất nặng, đã từng xuất huyết ở trong khoang bụng.
“Cộng thêm dạ dày của bà ấy trong một thời gian dài không có thức ăn, dạ dày luôn trong trạng thái trống rỗng, niêm mạc dạ dày bị tổn thương nghiêm trọng và đang có dấu hiệu bị thủng niêm mạc. Tình trạng này cần phải chăm sóc dần dần trong một thời gian dài mới có thể bình phục lại.”
“Còn có… “
Bác sĩ nghiêm túc nói ra tất cả tình hình của Lưu Tâm Lan. Đinh Thiên Vũ không dám tin vào tai mình. Sắc mặt anh ta tái mét. Anh ta nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt tràn ngập sự căm hận.
Chết tiệt, tuy anh ta biết rằng trong quá trình giam giữ phạm nhân có thể bị ngược đãi. Nhưng anh ta nghĩ rằng mẹ mình dù gì cũng là bà chủ nhà họ Đinh, hơn nữa bà ấy cũng không làm tội ác tày trời gì. Tuy rằng đã đoán được trước, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ đến một cái kết quả thê thảm như thế này.
Một tên ngốc cũng có thể nghĩ ra, chuyện này nhất định là có người đứng sau nhúng tay vào. Về phần người đó là ai, khỏi cần nghĩ cũng biết được.