Lê Tư Duệ sững sờ nhìn anh ta, cảnh tượng vừa rồi không khống chế được hiện lên một lần nữa, vô thức nhìn về phía nửa người dưới của anh ta, lập tức lại hét ầm lên.
Khuôn mặt An Minh đen thui, cắn răng nói: “Ngậm miệng, ồn ào quá, có tin tôi ném cô ra ngoài cửa sổ không.”
Lê Tư Duệ bị anh ta rống một cái giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, hai gò má bốc lửa, bỗng nhiên đứng lên, toàn thân phát run chỉ vào anh ta: “Anh, anh…”
“Anh cái gì mà anh, cô là ai, còn có, làm sao cô vào được phòng tôi?” An Minh không nhịn được trừng mắt với cô.
“Phòng nào của anh hả? Đây rõ ràng là phòng của tôi, lời này phải là tôi hỏi anh chứ, anh là ai vậy, sáng sớm đã tắm rửa trong phòng của người khác? Anh biến thái đấy à.”
Lê Tư Duệ tức giận muốn điên rồi, đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện như vậy, cô ta ảo não muốn giết người.
Rõ ràng là người phụ nữ này nhìn thấy hết của anh ta, lại còn nói anh ta biến thái? An Minh không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta, quả thực tức muốn bật cười.
Bởi vì cửa phòng không đóng chặt, âm thanh của hai người lập tức thu hút bọn Lục Tấn Uyên sát vách, mọi người lập tức xúm lại.
Lê Tư Duệ cũng chưa từng thấy qua An Minh, căn bản cô ta cũng không biết thân phận của An Minh, nhìn thấy Đinh Vô Ưu giống như tìm được phao cứu mạng, bỗng nhiên chạy tới.
“Vô Ưu, cậu đến đúng lúc lắm, mau bảo tổng giám đốc Uyên báo cảnh sát, bắt tên biến thái này đi.” An Minh cũng dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn cô ta: “Người phụ nữ chết tiệt, cô câm miệng cho tôi, rõ ràng là cô nhìn trộm tôi tắm rửa, đến %3D cùng ai mới là biến thái hả.”
Một cảnh này khiến bọn Lục Tấn Uyên chấn động không nhẹ, đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết vậy?
An Minh cũng coi như tỉnh táo lại, thấy người phụ nữ này quen biết với Đinh Vô Ưu, lập tức liên tưởng đến thân phận của cô ta.
“Cái rắm, ai thèm nhìn lén anh tắm rửa, tôi nào biết được người đang tắm rửa chính là anh, nếu sớm biết, anh cho rằng tôi thèm nhìn chắc, đợi lát nữa tôi phải đi bệnh viện mua thuốc nhỏ mắt mới được.” Mặt Lê Tư Duệ đỏ tới mang tai, nổi nóng không ngớt.
“A, nhìn cũng nhìn rồi, ai biết được cô đang toan tính cái gì, cánh rừng lớn này chim gì cũng có, mặc dù những cô gái cuồng nhìn trộm rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, ở đây chẳng phải đang có một người sao.”
An Minh cười nhạo một tiếng, có ý châm chọc nói.
“A, cái tên lưu manh, anh câm miệng cho tôi, ai thèm nhìn trộm anh chứ, anh cho rằng mình có cái gì rất đáng xem hả? Vừa ngắn vừa nhỏ, so với đầu ngón tay của tôi cũng không khá hơn chút nào, bà cô đây có xem phim cũng sẽ không thèm nhìn anh.”
Lê Tư Duệ sắp bị anh ta chọc đến tức điên, tính cách nóng nảy bộc phát đến cực hạn trong nháy mắt, thốt ra một phen, cả phòng lập tức im ắng.
Đinh Vô Ưu bị sốc không nhẹ, muốn che miệng nhưng đã không kịp, dù sao Lê Tư Duệ cũng là bạn tốt của cô, khuôn mặt cô đã có chút vặn vẹo.
Lục Tấn Uyên kinh ngạc, ngạc nhiên không thôi nhìn Lê Tư Duệ, lần đầu tiên anh được chứng kiến sức chiến đấu mạnh mẽ của cô ta, đồng thời…
Bởi vì lời nói của Lê Tư Duệ, anh vô thức liếc mắt nhìn An Minh, khóe miệng co quắp, ho nhẹ một tiếng, buồn cười không thôi, bị một cô gái nói như vậy, anh cũng có chút đồng tình với trợ lý của mình.
An Minh cũng không nghĩ tới người phụ nữ này sẽ thốt ra những lời như vậy, thân là người trong cuộc, sắc mặt của anh ta xám ngắt, có ý nghĩ muốn bóp chết Lê Tư Duệ.
“Người phụ nữ chết tiệt, cô nói cái gì?” Từ trong hàm răng nghiến ra mấy chữ, tức giận tột đỉnh, nghiến răng ken két.
Lê Tư Duệ bỗng nhiên phát hiện còn có những người khác ở đây, khuôn mặt cô ta ửng đỏ, quả thực nghĩ muốn ngất đi cho rồi, trời ạ, cô ta chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy, tất cả chuyện này đều tại tên biến thái này.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, lửa giận không kém hơn An Minh là bao, nhìn anh ta chằm chằm.
Đinh Vô Ưu cho rằng không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không còn không biết Tư Duệ sẽ buông ra những lời gì nữa đâu, một tay cô khẽ giật lấy tay của bạn thân.
“Cái kia, Tư Duệ, tại sao cậu lại ở chỗ này.”
Lê Tư Duệ lập tức hoàn hồn, vô cùng oan uổng: “Hôm qua không phải cậu nhắn tin cho tớ nói cậu ở phòng 305, bảo tớ tới tìm cậu sao?”
Đinh Vô Ưu trừng to mắt: “305? Cái gì cơ, số phòng tớ gửi cho cậu không phải 302 sao?” Lê Tư Duệ: …
Cô lập tức lấy điện thoại ra nhìn lại tin nhắn, sau đó. Không có sau đó.
Đinh Vô Ưu tiến tới nhìn thoáng qua, lập tức tỉnh ngộ.
Bởi vì tối hôm qua lúc cô gửi nhắn tin, số phòng không phải là số Ả Rập mà là số điện tử, cho nên số thứ hai đằng sau kia, rất giống số năm.
Đoán chừng là bởi vì chuyện này, Tư Duệ mới nhìn sai, mà tính tình của cô ta vốn dĩ vô cùng tùy tiện, Đinh Vô Ưu đột nhiên cảm giác được, hôm nay trận chiến này cũng có mấy phần trách nhiệm của mình, không khỏi có chút xấu hổ.
Tối hôm qua cô gửi tin nhắn, không chuyển số điện tử thành số Ả Rập, chủ yếu là hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.
Những người khác cũng hiểu rõ, hóa ra là nhìn sai số phòng.
An Minh không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Coi như là nhìn sai số phòng thì thế nào? Người nào đó nhìn trộm là sự thật, biết có người tắm rửa còn nhìn lén, có bệnh hả?”
Bỗng nhiên Lê Tư Duệ ngẩng đầu, nhìn anh ta chằm chằm, dù biết việc này đúng là do vấn đề của cô ta, cũng không có nghĩa là tên khốn này có thể không buông tha mà dạy dỗ cô ta.
“Người đàn ông đáng chết, anh không muốn ngừng đúng không, bà đây nhìn thì thế nào? Anh cảm thấy rất thiệt thòi hả, có cần tôi giúp anh báo cảnh sát hay không, đến lúc đó anh hãy nói với cảnh sát, cô chủ tôi đây dùng mắt cưỡng bức anh, yên tâm, đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ giải thích chỉ tiết mọi chuyện rõ ràng, sẽ không phủ nhận đâu.”
Đinh Vô Ưu: …
Lục Tấn Uyên: …
Giải thích rõ ràng? Không biết tại sao Lục Tấn Uyên lại nghĩ tới vừa rồi Lê Tư Duệ nói trợ lý của mình vừa ngắn lại vừa nhỏ, khụ khụ.
Khuôn mặt An Minh lập tức trở nên ảm đạm, đây đúng là lân đầu tiên anh ta gặp phải loại phụ nữ này, thật sự khiến anh ta không thốt nên lời.
Đinh Vô Ưu hít sâu một hơi, không muốn bạn thân buông ra câu gì dọa người nữa, lập tức kéo Lê Tư Duệ về phòng của mình.
Lục An Bảo bên chân Lục Tấn Uyên chớp đôi mắt to tròn nhìn An Minh: “Chú An Minh, chú bị chị Duệ nhìn hết sạch rồi, có phải chị Duệ sẽ chịu trách nhiệm với chú hay không.”
An Minh:…
Anh ta hít sâu một hơi: “Cậu chủ nhỏ, chịu trách nhiệm không phải dùng như vậy.’ Lục Tấn Uyên không nhịn được cười lớn, đồng tình võ vai trợ lý của mình: “An Minh, thật ra… Tôi cảm thấy Lê Tư Duệ kia không tệ, rất xứng với anh.”
Anh nói xong cũng ôm con trai rời đi.
Căn phòng chỉ còn lại một mình An Minh, vẻ mặt giống như bị sét đánh, phiền muộn nổi nóng không thôi, cái này là chuyện gì vậy.
Phòng 302.
Đinh Vô Ưu nhìn Lê Tư Duệ đang nằm trên giường, vừa buồn cười vừa tức giận tiến lên đập cô ta một cái: “Bà cô à, vừa rồi cậu nói những lời gì vậy, tớ thật sự phục cậu đấy.”
Lê Tư Duệ năm trên giường không ngừng lăn lộn, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, lắc lắc khuôn mặt: “Vậy tớ phải làm sao? Cậu cũng nhìn thấy, rõ ràng là tên kia không buông tha cho tớ.”
“Một người đàn ông bị một cô gái nhìn thấy thì thôi đi, tớ cũng không phải cố ý, cứ cố níu mãi không buông, tớ thật tức giận mà.