Tất nhiên là tất cả mọi người ở đây đều không tin là có ma, nhưng bộ dạng này của Phil không giống diễn chút nào. Lục Tấn Uyên nhìn An Minh, An Minh hiểu ý tiến lên, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn với với Phil.
“Cô Phil, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiện tại cô đã an toàn rồi, cô nhìn đi, bên cạnh cô chính là người thân của cô, cô hãy nói xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô nói ra chúng tôi mới có thể giúp cô được.”
Hisan cầm tay Phil: “Phil, không sao, mọi chuyện đã qua rồi, cháu đừng sợ, cháu cứ từ từ suy nghĩ, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Phil tái nhợt, Hoa Kỳắt Hoa Kỳũi dàn dụa, gặt gao năm chặt lấy cánh tay Hisan.
“Ma, chú ơi, cháu nhìn thấy ma, nó cứ đuổi theo cháu, cháu rất sợ, chú ơi, cháu không muốn đây nữa, chúng ta trở về đi, được không?”
Lại là câu này, vẻ mặt Hisan lập tức trầm xuống.
An Minh cau mày: “Cô Phil, có phải là cô mơ thấy ác mộng không?”
Có vẻ như đây là một lời giải thích hợp lý nhất cho tình trạng bây giờ của Phil, Hisan cũng không nhịn được nhìn cháu gái của mình.
“Không phải, tôi không có nằm mơ, tội thật sự nhìn thấy ma, tôi tận mắt nhìn thấy, các người tin tôi đi, tôi không có lừa các người.”
Thấy không ai tin tưởng cô ta, Phil càng trở nên kích động.
An Minh gật đầu: “Không phài chúng tôi không tin cô, cô Phil. Cô cứ cần thận nghĩ kỹ xem, cô trông thấy ma lúc nào? Tại sao cô lại ngất xỉu ở cầu thang?”
Cả người Phil run lên, trợn mắt nói: “Tôi, tối hôm qua tôi đang ngủ trên giường, đang ngủ thì bị ai đó gọi dậy, sau đó tôi mở mắt ra, tôi thấy con ma kia cứ đứng ở đầu giường nhìn tôi, nó cứ nhìn tôi.”
“Nó cứ bay phấp phơ và không có chân, dọa tôi nhảy bật khỏi giường chạy ra ngoài, nhưng nó vẫn cứ đuổi theo tôi…”
Đám người: “…”
Lục Tần Uyên thản nhiên nói: “Xem ra, cứ chờ có video giám sát rồi nói tiếp.”
Đám người nhà Horton kia cũng gật đầu, trước mắt chỉ có thể làm như vậy thôi.
Lúc này, quản lý khách sạn đã đến, vẻ mặt vô cùng quái dị: “Tổng giám đốc Lục”
“Video giám sát thế nào?” Lục Tấn Uyên hỏi.
“Cái này… Tổng giám đốc Lục, ngài nên tự coi thì hơn, bây giờ tôi nói ra thì sẽ không tốt
Bộ dạng ấp a ấp ung scuar quản lý khách sạn khiến cho người nhà Horton cảm thấy rất nghi ngờ, Lục Tấn Uyên cũng nhíu mày lại, trầm ngâm nhìn vào USB trong tay, trong lòng như đang suy nghĩ điều gì đó.
An Minh cầm USB cắm ở Tv trong phòng bệnh, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập chung vào màn hình TV.
Hình ảnh hiện lên, chính là hình ảnh bên trong căn phòng của Phil, lúc này cô ta vẫn đang yên lặng ngủ trên giường.
Lục An Bảo chép miệng quay đầu đi, những hình ảnh này tối hôm qua cậu bé đã xem rồi.
Phil cũng nhìn qua, đột nhiên cô ta trợn tròn hai mắt hét lên, khieens tất cả mọi người giật mình.
“Được rồi, cháu hét cái gì vậy?” Hisan không nhịn được mắng cô ta một câu.
Trong đoạn video, ở trong một gian phòng trống rỗng, Phil đang nằm trên giường bỗng nhiên từ từ tỉnh lại, trở mình một cái, không nhịn được mở mắt ra, không biết là cô ta thấy cái gì mà vẻ mặt lập tức thay đổi, hét lên.
Nhưng nơi cô ta dang nhìn không có gì cả.
Đám người cứ trơ mắt nhìn Phil trong video giống như là đang tự biên tự diễn, tự hét lên rồi tự ngã xuống giường, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, vẻ mặt hoàng sợ, sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
Nhưng tất cả mọi người đều không nhìn thấy phía sau cô ta có gì.
Ra khỏi phòng, Phil vừa la hét vừa bỏ chạy, bộ dạng giống như ở phía sau lưng cô ta đang có quỷ đuổi theo vậy, cuối cùng cô ta chạy tới đầu bậc thang, không may ngã lộn cổ xuống, ngất xỉu tại chỗ.
Video kết thúc.
Đám người: ..”
Phòng bệnh trở nên yên lặng, Lục Tấn Uyên coi xong thì nhắm mắt lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt của đám người nhà Horton rất khó coi.
Theo ý nghĩ của bọn họ, có lẽ tôi hôm qua Phil bị trúng tà, cho nên nửa đêm nửa hôm chạy mới lung tung.
Mà sắc mặt Phil lại tái mét hét lên.
“Không sai, chính là như vậy, đó là những chuyện đã xảy ta tối qua, mọi người nhìn đi, bên trong video giám sát không có cái gì đúng không? Nhưng mà tối hôm qua cháu đã nhìn thấy ma.”
Vẻ mặt Hisan hết sức khó coi, cảnh tượng bên trong video giám sát khiến ông ta không thể nào tính chuyện cháu mình thành ra như vậy lên đầu Lục Thị được.
Nhìn thế nào thì cũng giống như cháu gái ông ta có vấn đề.
“Được rồi, cháu còn định làm loạn đến bao giờ nữa?” Ông ta trừng mắt nhìn Phil.
“Chú, chú không tin cháu sao?”
Bộ dạng Phil như không thể tin được, tối hôm qua cô ta bị sợ hãi như vậy, thế mà người thân của cô ta lại không tin cô ta, chuyện này khiến cô ta vô cùng sụp đổ.
Cảm xúc của cô ta càng lúc càng kích động, cô tức giận trừng mắt nhìn Hisan, lớn giọng chỉ trích, vừa chửi vừa mắng, khiến cho cả gia tộc Horton đẹp mặt.
Hiện tại, Lục Tấn Uyên không cần phải ở đây nữa.
“Ngài Hisan, tôi thấy tâm trạng của cô Phil có vẻ không ổn, tôi không làm phiền nữa, về cuộc tranh tài ba ngày sau, tôi nghĩ nên đợi cô Phil tốt hơn hơn dã, trước hết cứ lùi thời gian tranh tài thành một tuần sau, ngài thấy sao?”
“Trong khoảng thời gian này các vị có cần gì thì cứ nói.”
Hisan có thể nói cái gì được nữa? Ông ta không những không thể nói mà còn phải cảm ơn đối phương một trận.
Dù sao, ông ta cũng không hy vọng làm trễ nải kế hoạch của bọn họ, làm trễ nải cuộc tranh tài.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lục Tấn Uyên dắt theo con trai, cùng trợ lý về công ty.
Trong văn phòng, Lục Tấn Uyên cởi áo khoác, ngồi lên ghế: “Đối với chuyện của cô Phil kia, anh thấy sao?”
An Minh nghĩ nghĩ: “Chằng lẽ tối hôm qua cô Phil xuất hiện ảo giác?”
Dù sao, theo những hình ảnh giám sát trên video, đúng là nửa đêm hôm qua Phil tỉnh lại, như vậy có thể loại bỏ tình huống gặp ác mộng, nhưng nhìn vẻ mặt của người phụ nữ kia giống như thật sự gặp phải một thứ gì đó rất đáng sợ, làm cho người ta không thể hiểu nổi.
Lục An Bảo đang ngồi chơi trên sopha đột nhiên mở miệng: “Ba, nếu người phụ nữ kia xảy ra chuyện thì cứ trực tiếp hủy bỏ tranh tài thì có phải hơn không, lý do cũng có rồi, tại sao phải lùi lịch lại?”
Lục Tấn Uyên và An Minh đều nhìn về phía cậu bé.
“Con không hy vọng cuộc thi này được tổ chức sao?” Lục Tấn Uyên hỏi.
“Ba, năng lực thiết kế của người phụ nữ kia không tệ, chưa chắc mẹ có thể thắng được? Nếu đã như vậy thì biện pháp tốt nhất chính là không tổ chức.”
Lục An Bảo hy vọng Phil bị dọa đến không thể tham gia tranh tài được, để cho bọn họ nhanh chóng cút về quốc gia của bọn họ, nhưng cậy bé không ngờ rằng kết quả lại thành như vậy?”
Đã không thể đạt được mục tiêu như mong muốn, điều quan trọng nhất là lại bị chính miệng ba cậu bé phá hỏng, cậu nhóc cảm thấy vô cùng bất mãn.
Lục Tấn Uyên buồn cười nhìn cậu bé: “Mẹ con có thể thua, nhưng vẫn có khả năng sẽ thắng, không phải ba đã nói với con là phải tin tưởng me sao.”