Nhìn thấy mấy bảo vệ thật sự nghe lời Catherine đi qua cản người, trên mặt anh hiện lên một tia thô bạo: “Cút ngay, để tự cô ấy rời khỏi nơi này là được rồi, không cần nhúng tay lung tung”
Bảo vệ làm sao dám đắc tội Lục Tấn Uyên, kỳ lạ nhìn hai người một chút rồi lại ảo não rời khỏi.
Catherine nhìn gương mặt tức giận của Lục Tấn Uyên, trong lòng oan ức và không cam lòng, người đàn ông này sao vui buồn thất thường như vậy?
Không muốn để ý tới người phụ nữ bụng lớn kia thì thôi, cô ta muốn cản ngươi thì lại nổi giận với cô ta, thực sự không có phong độ mà.
“Anh Lục, nếu như anh không muốn đuổi cô ấy, vậy tôi đi, được chứ?”
Lục Tấn Uyên cũng không thèm để ý tới cô ta: “Muốn đi thì đi đi, không ai giữ cô cả.”
“Anh!” Catherine thấy thế, tức giận đến nỗi không nói được lời nào, người này có bị bệnh không, đồng ý mời chính là anh, lạnh nhạt với cô ta cũng là anh?
Nghĩ nghĩ, người phụ nữ không muốn cắm mặt vào mông lạnh này nữa, liền rời đi, nhưng lại cố ý đi qua Ôn Ninh: “Sao vậy, đứa nhỏ trong bụng cô là của anh Lục?”
Ôn Ninh vẫn đang nhìn hai người kia, vừa nãy, cô cũng nghe được Catherine muốn tìm người đuổi mình, vốn cũng cho rằng Lục Tấn Uyên sẽ không quan tâm cô, nhưng anh vẫn đứng ra.
Điều này khiến đầu óc Ôn Ninh cũng mơ hồ, cô thật sự không hiểu Lục Tấn Uyên đang nghĩ cái gì.
Chỉ là nhìn thấy người phụ nữ nước ngoài này vênh vang đắc ý với mình như vậy, cô cũng không muốn mình rơi xuống thế yếu như vậy, mang thai thì sao, cô cũng không thiếu cái gì so với người này, dựa vào cái gì mà cô bị cô ta xem thường?
“Đây là chuyện của tôi, nhưng cô gái trẻ này, xem ra cô cũng chưa được thỏa mãn mong muốn, thế cần gì phải đến chỗ tôi để diễu võ dương oai vậy?”
“Cô!” Catherine không nghĩ tới người phụ nữ trông nhỏ nhắn yếu đuối, lại có miệng lưỡi bén nhọn như vậy, lạnh lùng nói một tiếng: “Thôi bỏ đi, không muốn nhiều lời với thiếu phụ lớn tuổi có chồng, vóc dáng biến dạng như cô.”
Nói xong, cô ta xách túi Hermès của mình đi ngang qua Ôn Ninh, nhưng túi của cô ta vốn dĩ rất lớn, cô ta cố ý muốn sỉ nhục Ôn Ninh, cô ta cào rách quần áo của Ôn Ninh.
Ôn Ninh bất ngờ, hơn nữa vóc dáng Catherine cao hơn nhiều so với cô, lập tức trọng tâm liền không ổn định, xé chút nữa ngã xuống đất.
Không được!
Đứa bé trong bụng cô!
Ôn Ninh hoảng loạn một trận, nhưng thứ cô có thể tóm đều không có, chỉ có thể trợn mắt.
Ngay lúc trong lòng cô rối loạn không thể tả, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên đỡ lấy bờ vai cô, Lục Tấn Uyên vừa nhìn thấy Catherine đang nói chuyện thì đi tới, không ngờ cô ta vậy mà sẽ cố ý đụng chạm với phụ nữ có thai?
May mà khoảng cách anh đủ gần, chỉ vài bước đã xông tới, đỡ lấy thân thể Ôn Ninh, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Catherine cũng không ngờ chuyện sẽ xảy ra như vậy, cô ta vốn định cho Ôn Ninh xem chiếc túi in hình của mình để cô tự mình biết mình với thân phận của cô ta, mà bớt giương nanh múa vuốt khoe khoang trước mặt cô ta.
Không ngờ vậy mà xém chút xô ngã cô.
“Cô không sao chứ?” Catherine hơi hoang mang, nhìn xung quanh một chút, sợ bị phóng viên nào chụp được tình cảnh này, như thế cô ta nói thế nào cũng không giải thích được, danh dự cũng bị chịu ảnh hưởng.
Ôn Ninh gắt gao nắm cánh tay Lục Tấn Uyên, cảm giác sợ hãi không thôi, khiến sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy trang.