Mục lục
Tổng tài độc sủng vợ mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 95


Sắc mặt Lục Tần Uyên trầm xuống, cầm tay Ôn Ninh kéo cô vào trong xe.


“Xin lỗi? Chỉ vì muốn tránh tôi để đoàn tụ với Hạ Tử An?”


“Ôn Ninh, vì anh ta, và cả đứa bé trong bụng, cô đúng là cái gì cũng nói được.”


Lục Tấn Uyên vô cùng tức giận. Cô lại vì một tên đàn ông khác mà cúi đầu với anh.


Đã vậy, anh sẽ không để bọn họ được như ý.


Ôn Ninh thấy làm sao thì anh cũng không nghe lời giải thích của mình thì hết cách. Nhưng sau đó, mặc kệ cô nói cái gì, Lục Tấn Uyên đều không để ý tới cô.


Xe nhanh chóng dừng lại.


“Xuống xe.”


Ôn Ninh vốn không muốn xuống, nhưng nhìn ánh mắt đầy uy hiếp của anh, rất có thể anh sẽ lại dùng biện pháp cưỡng chế, thế nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.


Xuống xe, cô mới phát hiện đây là một khu chung cư cao cấp. Bởi vì giá cả đắt đỏ nên những người ở đây đều là người có thu nhập cao.


“Anh dẫn tôi tới đây… làm cái gì?”


Ôn Ninh hoàn toàn không hiểu Lục Tấn Uyên muốn làm gì.


“Từ hôm nay trở đi, cô ở chỗ này.” Lục Tấn Uyên đưa một cái chìa khóa, ném vào trong tay cô: “Đừng để tôi nhìn thấy có người không nên tới xuất hiện ở đây.”


Ôn Ninh căn bản không muốn tiếp lấy chiếc chìa khóa kia. Lục Tấn Uyên muốn giám sát cuộc sống của cô? Thế nhưng mà bọn họ đã không có quan hệ gì nữa rồi.


Cho dù có là vợ chồng, cũng không có quyền giám sát nhất cử nhất động của đối phương được.


“Lục Tấn Uyên, anh như vậy không phải là quá…”


“Cô có thể lựa chọn về bệnh viện hoặc nhà họ Lục. Đừng tưởng rằng ly hôn rồi thì tôi sẽ quên những việc cô từng làm.”


Lục Tấn Uyên liếc cô một cái, giọng điệu không có chỗ cho thương lượng.


Ôn Ninh nghĩ nghĩ, rồi so sánh thì thấy ở chỗ này vẫn tốt hơn một chút. Cho nên, đành phải miễn cưỡng đồng ý.


“Đồ của tôi đâu?” Nghĩ xong, cô lại nhớ tới những đồ vật linh tinh của mình.


Lục Tấn Uyên chỉ vào một chiếc vali đặt ở một chỗ hẻo lánh. Ôn Ninh nhìn thoáng qua cũng không hỏi thêm gì.


“Nhớ kỹ, ngày mai tới công ty.”


Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh ngoan ngoãn thì sắc mặt hòa hoãn một chút rồi lại ra lệnh.


Có điều vừa nhắc tới công việc, cô mới được đi thử việc mà bị Lục Tấn Uyên quấy rầy. Mới đỗ phỏng vấn liền biến mất vài ngày, chẳng có công ty nào cần loại nhân viện như vậy.


“Công việc của cô đều chưa bàn giao lại đã trực tiếp rời đi như vậy. Cô cho rằng tập đoàn Lục thị này là chỗ nào?”


Lục Tấn Uyên dùng chuyện này để dọa cô.


Ôn Ninh nghĩ lại thì chuyện mà bình thường cô làm đều là quét dọn vệ sinh. Nhiều lắm thì pha cà phê cho anh, giúp An Thần vài công việc lặt vặt thì có gì mà phải bàn giao?


“Vậy được rồi, thế lúc nào thì tôi có thể từ chức?”


Ôn Ninh lười cùng Lục Tấn Uyên tranh luận, cùng lắm thì về bàn giao lại rồi đi.


“Đến khi tôi hài lòng mới thôi.”


Lục Tấn Uyên nói xong làm cô hoàn toàn bó tay.


Xem ra, nếu anh vẫn không vui vẻ thì cô đừng hòng rời khỏi tập đoàn Lục thị.


Có điều, bởi vì anh không tiếp tục ép cô phá thai nên Ôn Ninh cũng không quan trọng chuyện này nữa.


Cô không tin Lục Tấn Uyên sẽ một mực giữ cô bên người. Chẳng lẽ anh còn định lúc cô nghỉ thai sản vẫn trả lương cho cô?


Ngày hôm sau.


Ôn Ninh rời khỏi giường sớm, sau khi rửa mặt thì liền đón xe đi tới tập đoàn Lục thị.


Chỗ chung cư của cô địa hình rất tốt, cái gì cũng đều thuận tiện. So với căn phòng cũ kia thì tốt hơn nhiều.


Đôi khi, cô thật sự không hiểu nổi Lục Tấn Uyên, tỷ như chuyện phòng ốc. Rõ ràng anh rất ghét cô nhưng lần nào cũng ra tay giúp đỡ.


Nhưng Ôn Ninh cũng lười suy nghĩ. Cô tùy tiện ăn bữa sáng bên ngoài rồi xoa xoa vào vùng bụng bằng phẳng: “Mẹ phải đi làm. Con ngoan đừng quậy phá nhé.”


Ôn Ninh bắt xe buýt tới tập đoàn Lục thị. Đang định quẹt thẻ đi vào thì đột nhiên, cạnh cửa truyền đến một trận ồn ào.


“Để cho tôi vào, tôi biết tổng giám đốc của các người.”


“Tôi nói tôi biết anh ta. Các người không hiểu tiếng người à? Chờ tôi vào được thì chuyện đầu tiên sẽ là đuổi việc mấy người.


Giọng nói không khách khí của một người phụ nữ, vênh váo tự đắc. Ôn Ninh nhíu nhíu mày, nhìn về phía người đang nói chuyện kia.


Lông mày cô lại càng nhíu chặt hơn. Người này nhìn khá quen.


Nhưng vì sắp muộn làm nên cô cũng không nhìn nữa, tạm thời cho là mình bị hoa mắt.


Lưu Mộng Tuyết một mình cãi nhau với mấy người bảo vệ ở cửa ra vào, hoàn toàn không sợ hãi gì.


So với phong cách ăn mặc giản dị trước kia, bây giờ cô hoàn toàn như một người khác vậy.


Quần áo trên dưới đều đổi thành hàng hiệu. Tóc nhuộm màu nâu đang thịnh hành, cũng làm sóng nước, trông có vẻ xinh đẹp trưởng thành hơn so với bộ dạng học sinh trước kia.


Sau khi Lục Tấn Uyên cho cô ta một khoản tiền, Lưu Mộng Tuyết vẫn còn ngất ngây với đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này. Nhưng số tiền đó, cô ta không biết tiết chế, mua tất cả những thứ đồ cao cấp đắt đỏ nên nhanh chóng chỉ còn lại một nửa.


Tốc độ tiêu tiền này làm cô ta giật mình nghĩ lại.


Chuyện đã từng kia lại lần nữa lóe lên trong đầu cô ta.


Ôm mười mấy tỷ thì tiêu cũng có lúc hết, chi bằng tóm lấy người đàn ông kia luôn. Cô đã điều tra ra người ngày đó tìm cô ta chính là Lục Tấn Uyên, người thừa kế của nhà họ Lục, con vịt vàng mà tất cả phụ nữ ở Giang Thành này đều khao khát có được.


Nếu như có thể gả cho anh ta, hoặc trở thành tình nhân sinh cho anh ta đứa bé thì sau này tiền lấy không hết, dùng mãi không cạn.


Cho nên cô ta dậy sớm ăn mặc trang điểm lộng lẫy, sau đó đón xe tới nơi này để có thể tính toán có được một vị trí ở tập đoàn Lục thị, sau đó gần quan ban lộc, chậm rãi bồi đắp tình cảm với Lục Tấn Uyên.


Không ngờ mấy tên bảo vệ không có mắt này lại không cho cô ta vào.


Lưu Mộng Tuyết tranh chấp với mấy tên bảo vệ một lúc rồi lấy di động ra: “Các người chờ đấy, lát nữa anh Lục xuống thì các người đều phải xin lỗi tôi.”


Nói xong, cô ta liền gọi vào số mà Lục Tần Uyên cho cô ta.


Lục Tấn Uyên đang ở văn phòng chờ Ôn Ninh đi làm, nhìn thấy một dãy số lạ thì nhíu mày.


Người có thể biết được số điện thoại cá nhân của anh đều được đếm trên đầu ngón tay.


“Ai vậy?”


Giọng nói lạnh lùng của anh truyền tới trong điện thoại.


“Là em..” Giọng nói tủi thân của Lưu Mộng Tuyết vang lên, giống như là bị người ta bắt nạt đến thảm.


Lục Tấn Uyên càng không kiên nhẫn: “Cô là ai?”


Lưu Mộng Tuyết giống như bị sét đánh vậy. Cô ta vốn cho rằng ngày đó Lục Tấn Uyên dịu dàng với mình như vậy thì hẳn là phải khắc sâu ấn tượng mới đúng. Không ngờ, ngay cả giọng nói của cô ta cũng đều không nhớ rõ.


“Em là Lưu Mộng Tuyết. Chính là… chính là… nữ sinh trong khách sạn Minh Thịnh ấy.”


Lưu Mộng Tuyết chỉ sợ anh cúp điện thoại nên vội vàng nói rõ ra.


Lục Tấn Uyên lúc này mới nhớ ra cô ta là ai. Ngày đó anh đúng là đã cho người phụ nữ mà anh ngủ cùng số điện thoại, nói cho cô ta suy nghĩ kỹ muốn cái gì rồi hẵng gọi điện cho anh.


“Cô muốn cái gì?” Lục Tấn Uyên không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.


“Em muốn làm việc trong tập đoàn Lục thị” Lưu Mộng Tuyết sợ Lục Tấn Uyên sinh nghi nên bổ sung thêm: “Bây giờ tìm việc khó quá. Em học đại học nhưng trong nhà cũng không có quan hệ gì… Em cũng là hết cách nên mới nghĩ tới chỗ này. Sẽ không gây phiền phúc cho anh chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK