Trên trang chủ của công ty cũng đã ghi rõ, vì để bù đắp cho Ôn Ninh, công ty đã cho cô nghỉ hai tuần thêm ba trăm năm mươi triệu phí an ủi, cô vẫn là giám đốc thiết kế của tổ B.
Hơn nữa, ở dưới cùng có dòng chữ cảnh cáo màu đỏ, những chuyện liên quan đến việc lấy trộm này, về sau trong công ty không được bàn tán về chuyện này nữa, nếu bị phát hiện, trực tiếp đuổi việc.
Có được lời xin lỗi và phí bồi thường của công ty, lần này, một số người trong công ty đã tin là Ôn Ninh bị vu oan thật.
Nhưng chuyện này vẫn sẽ bị bán tán, không thể giải quyết triệt để được, đương nhiên là vì mọi người không tin là bàn tán sẽ bị đuổi việc.
Nhưng sau khi bên trên đột nhiên đuổi việc một quản lí, thời cuộc thay đổi, lời bàn tán bên dưới biến mất trong nháy mắt.
Phòng họp.
Ngồi hai bên trái phải đều là cổ đông cao cấp chân chính của Lục Thị, những người này, phần lớn chỉ khi nào công ty có chuyện quan trọng, mới tụ họp đầy đủ như vậy.
Đối với chuyện hôm nay bị Lục Tấn Uyên triệu tập khẩn cấp, họ hoàn toàn mờ mịt. Mặt Lục Tấn Uyên không biểu cảm nhìn đám người: “Hôm nay gọi mọi người đến đây, là muốn trao đổi về việc xảy ra ở bộ phận thiết kế tuần trước, chuyện trộm thương nghiệp.”
Lời vừa nói, gương mặt những người ngồi đây tràn ngập suy tư, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy, trong đó có một số ít người vẻ mặt hơi thay đổi.
“Chủ tịch Uyên, chỉ là một bộ phận thiết kế nhỏ xảy ra chuyện thôi mà, đâu cần thiết phải gọi tất cả chúng tôi đến đây chứ.” Cổ đông Minh cười cười, nói một cách tuỳ ý.
Cổ đông Châu ở đối diện phụ hoạ: “Đúng đó, chuyện này qua rồi mà, giám đốc bộ phận thiết kế cũng nhận được một số tiền bồi thường rồi.”
Lục Tấn Uyên nhìn hai người nói: “Cổ đông Minh, ông nói việc nhỏ là ý gì? Ý là công nhân bị vu oan là chuyện nhỏ, hay là, do ông là người vu oan cho nhân viên, nên mới là chuyện nhỏ?”
Vẻ mặt cổ đông Minh lập tức hay đổi: “Chủ tịch Uyên, anh, lời anh nói là có ý gì? Chuyện này liên quan gì đến tôi.”
“Chuyện lấy trộm lần này, có người bên phía cảnh sát tham gia điều tra nói là nhận được đơn tố cáo của Lục Thị, bản vẽ tay của tổ thiết kế B rơi vào tay tập đoàn AK.”
“Nhưng theo như những gì tôi tra được, thời gian trước tập đoàn AK có tổ chức một Chương trình thiết kế thời trang, nhưng những bản thiết kế trong Chương trình đó, lại không phải bản thiết kế vẽ tay của tổ thiết kế B công ty chúng ta.”
“Nói cách khác, có người lợi dụng chuyện này, bịa đại ra một tội nào đó, để lấy đi bản thiết kế của giám đốc thiết kế Ôn Ninh tổ B.”
“Cổ đông Minh, ông nhân lúc tôi không ở công ty làm ra chuyện này, chẳng lẽ ông không giải thích gì sao?”
Từ lúc Lục Tấn Uyên nói chuyện, cả phòng họp im lặng như tờ.
Mắt cổ đông Minh loé lên, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không dám đối mặt với Lục Tấn Uyên, nhưng trong lòng ông ta cũng tức giận vì Lục Tấn Uyên không giữ mặt mũi cho ông ta.
Theo như ông ta thấy, chẳng qua chỉ là một giám đốc thiết kế nhỏ bé, còn là ở tổ B, cho dù có ở tổ A, quyền lợi và địa vị của ông ta, chỉnh một giám đốc nhỏ, sao lại có thể bị nắm lấy không buông như vậy?
“Chủ tịch Uyên, tôi cũng là bị người khác làm cho hiểu lầm, lúc AK tổ chức Chương trình thiết kế, trong công ty có người đồn, nói AK sử dụng bản vẽ tay của tổ thiết kế B Lục Thị.”
“Lúc đó tôi nghe thấy thì trong lòng gấp gáp, chưa kịp tra kỹ thì đã báo cảnh sát bắt Ôn Ninh đi rồi, tôi cũng chỉ là nghĩ cho công ty thôi.”
Lục Tấn Uyên nhìn ông ta, nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Cổ đông Minh, tôi nghĩ chắc là ông vẫn chưa hiểu ý tôi, Ôn Ninh là do chính tôi đưa tới trụ sở chính, cô ấy là người của tôi, điều này, tôi nghĩ là ai đang ngồi ở đây đều hiểu trong lòng.”
“Tôi muốn hỏi cổ đông Minh, ông nhân lúc tôi không ở công ty, đụng đến người của tôi, vì lí do gì, động cơ gì? Hay tôi có thể cho là, ông cảm thấy chức vụ của bản thân bây giờ quá thấp, nên muốn bước lên mấy bước, ngồi thử chỗ của tôi?”
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều hoảng hốt, không dám thở mạnh. Đừng thấy mấy người ngồi đây ai cũng lớn tuổi hơn Lục Tấn Uyên rất nhiều, nhưng khi đối mặt với Lục Tấn Uyên, không ai dám xem thường anh.
Thủ đoạn của Lục Tấn Uyên từ lúc anh tiếp quản Lục Thị đến giờ đã nhiều năm vậy rồi, trong lòng ai không rõ chứ? Chỉ sợ là những cổ đông khác hoàn toàn bị áp lực của Lục Tấn Uyên đè nén, đang ngồi cũng không nhịn được nhướng thẳng sống lưng.
Những lời anh vừa nói, tràn ngập ý hỏi tội.
Cổ đông Lưu trợn to mắt, trong lòng hoảng loạn, Lục Tấn Uyên ở trước mặt nhiều người như vậy làm khó ông ta, lời nói cũng rất trắng trợn.
“Chủ, chủ tịch Uyên, anh, anh nói gì vậy? Những lời này không thể nói bậy, họ Lưu tôi ở Lục Thị nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng hai lòng.”
“Hai lòng hay không không phải nói là được, mà là nhìn xem ông làm gì, hơn nữa, những chuyện ông làm, tôi chẳng thấy gì gọi là không hai lòng cả.” Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói.
Cổ đông Minh yên lặng không nói, nhưng, thứ chờ đợi ông ta, không phải chỉ là những lời phê bình đơn giản như vậy.
“Lưu Toàn Minh, nếu ông đã thấy chức vụ ở bộ phận thị trường ngồi không thoải mái, vậy thì nhường cho người khác ngồi đi.”
Mọi người trợn to mắt, đây là, cách chức? Nhưng cổ đông Minh không chỉ có thực quyền, còn là cổ đông của công ty.
Lưu Toàn Minh đứng phắt dậy, trừng Lục Tấn Uyên: “Chủ tịch Uyên, anh không thể làm vậy, tôi…..”
Ông ta còn chưa nói xong, Lục Tấn Uyên cười lạnh, đột ngột tăng áp lực toàn thân, kiêu ngạo nói: “Không thể? Nực cười, trong cả cái Lục Thị này, còn chưa có người đủ tư cách nói hai chữ không thể với tôi.”
Anh nói xong, vẫy tay với An Minh ở sau lưng, An Minh hiểu ý, đi về phía trước một bước, mở tài liệu trên tay ra, mặt không biểu cảm nhìn Lưu Toàn Minh, bắt đầu đọc.
“Năm 20XX, tập đoàn Lục Thị hợp tác với công ty xây dựng XX, Lưu Toàn Minh lợi dụng chức vụ, mua vật liệu xây dựng chưa gia công, không dưới một lần nhận hối lộ, mua thấp bán cao tiền đẻ ra tiền, số tiền khoảng XXX”
“Năm 20XX, công ty nước ngoài trực thuộc Lục Thị hợp tác với công ty phần mềm để nghiên cứu và phát Giọng nói của An Minh không lớn, những mỗi một câu, một chữ đều đánh lòng lòng những người ngồi đây, đặc biết là Lưu Toàn Minh, trên mặt ông ta càng lúc càng tiết nhiều mồ hôi, sắc mặt càng ngày càng xấu, cuối cùng là trắng bệch.
Ông ta nắm chặt tay đến mức run rẩy, đầu óc trống rỗng, mấy chuyện này, mỗi một chuyện đều qua lâu rồi, có một số chuyện ông ta cũng chả có ấn tượng.
Nhưng lúc này, theo lời An Minh, ông ta lại nhớ lại một lần nữa, ông ta tưởng bản thân xử lí rất sạch sẽ, nhưng ông ta lại không nghĩ là, Lục Tấn Uyên lại biết rõ ràng từng chuyện như vậy, ngay cả thời gian cụ thể cũng không sai lệch giây nào.
Chuyện này khiến lòng ông ta không khỏi cảm thấy lạnh lão.
Không chỉ ông ta, sắc mặt tất cả những người đang ngồi đây cũng khó coi, từ vẻ mặt của Lưu Toàn Minh, không khó để biết rằng, những chuyện này, chỉ sợ đều là thật.