“Ông Lục.”
Lâm Tư Thần vừa kết nối điện thoại vừa thờ ơ lau vết máu trên tay, vẻ mặt có không chút dịu dàng ấm áp nào như ở trước mặt người ngoài, đôi mắt đào hoa lạnh lùng khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
“Chuyện kia đã làm xong chưa?”
“Lẽ ra là đã xong rồi, nhưng mà tôi còn có một tin tức quan trọng muốn nói cho ông biết.”
Lâm Tư Thần ném tờ khăn giấy trong tay đi, đối với anh ta mà nói, chuyện này của nhà họ Lục đúng là dùng dao giết trêu để mổ gà, chẳng qua cũng coi như để anh xem được một vở kịch hay.
“Tin tức gì?”
Ông chủ nhà họ Lục khẽ nhíu mày, mà những lời tiếp theo của Lâm Tư Thần làm cho ông ta vô cùng khiếp sợ.
“Tôi đã xem kết quả giám định huyết thống của Ôn Ninh rồi. Con của cô ta mang dòng máu của nhà họ Lục ông, thế cho nên, ông muốn xử lý như thế nào?”
“Đứa bé… là của nhà họ Lục tôi?”
Gương mặt ông chủ nhà họ Lục tỏ vẻ không thể tin được, ông ta chưa từng nghĩ tới khả năng này, chẳng lẽ không phải là Ôn Ninh muốn bấu vào Lục Tấn Uyên rồi sinh đứa con hoang kia ra sao?
Sự thật hỗn loạn khiến ông ta im lặng một lúc, Lâm Tư Thần lại thản nhiên mở miệng: “Nếu như ông không muốn lưu lại hậu họa, tôi cũng có thể giúp ông… giải quyết nó.”
Đối với Lâm Tư Thần mà nói, giải quyết một đứa bé chưa ra đời chỉ là một cái búng tay mà thôi.
Ông chủ nhà họ Lục nắm chặt điện thoại trong tay, nói: “Tôi cần phải suy nghĩ một chút, khi chưa nhận được tin gì từ tôi, cậu không được phép ra tay.”
Nói xong, ông ta hồn bay phách lạc cúp điện thoại.
Lục Tấn Uyên có con cũng có nghĩa là ông ta có chắt rồi, tin tức này làm cho ông ta không biết mình nên kinh hoàng hay vui vẻ mới đúng.
Nếu đứa bé này không phải là của Ôn Ninh thì có lẽ ông ta sẽ vô cùng vui mừng đi đón người về nhà. Nhưng hết lần này đến lần khác lại là Ôn Ninh, mà còn đúng lúc Lục Tấn Uyên đã đồng ý đính hôn với Mộ Yên Nhiên rồi chứ.
Trong lúc nhất thời, cho dù có là ông chủ nhà họ Lục đã quen với sóng to gió lớn cũng có một thoáng mờ mịt.
Rốt cuộc đứa bé này nên xử lý thể nào đây…
Ông cụ suy nghĩ một hồi, cho gọi Diệp Uyển Tĩnh đến.
“Đứa bé của Ôn Ninh là con của Tấn Uyên.”
Nói cho cùng, dù sao Diệp Uyển Tĩnh cũng là mẹ của Luc Tấn Uyên, hơn nữa lại là bà nội của đứa bé kia, bà ta cũng có quyền được biết.
“Sao cơ? Không thể nào có chuyện đó, làm sao mà… Người phụ nữ kia sao có thể mang thai con của Tấn Uyên được chứ?”
Phản ứng đầu tiên của Diệp Uyển Tĩnh là không tin, đó là con trai bà ta, bà ta hiểu rất rõ, Lục Tấn Uyên sẽ không thèm chạm vào những người phụ nữ mà nó không thích.
Cho nên bà ta mới tin chắc đứa bé của Ôn Ninh nhất định không phải là của nhà họ Lục như vậy.
“Giám định huyết thống còn nhầm được cao?” Ông chủ nhà họ Luc lắc đầu: “Bây giờ con có trốn tránh sự thật cũng vô dụng thôi, mau mau nghĩ xem chuyện này phải giải quyết thế nào đi.”
Đồng thời ông cụ cũng nhớ đến lúc trước thầy bói có nói rằng số mệnh của Ôn Ninh rất phù hợp với Lục Tấn Uyên, lẽ nào đó là sự thật sao?
“Không, chuyện này…” Diệp Uyển Tĩnh trông thấy ông cụ bị dao động, sống chết lắc đầu.
Tuy rằng rất muốn bế cháu, thế nhưng đứa cháu nội mà bà ta muốn phải là một đứa trẻ con nhà danh gia vọng tộc chứ không phải đứa bé do một người phụ nữ từng vào tù ra tội, trong nhà thì phá sản và dính vào bê bối của gia đình sinh ra!
Ôn Ninh cho dù cô ta có mang thai thì bà ta cũng sẽ không chấp nhận đâu.
“Đứa bé này không thể phá được nữa đúng không? Vậy kích thích cho sinh non chắc là vẫn được nhỉ?”
“Uyển Tĩnh, đứa bé kia đã sắp đến ngày sinh rồi, bây giờ con còn muốn bỏ chẳng khác nào tự tay giết chết máu mủ của Tấn Uyên cả!”
Diệp Uyển Tĩnh Sau khi bị ông cụ thức tỉnh thì dần bình tĩnh lại, nhưng càng bình tĩnh thì bà ta càng khó chịu.
Người đàn bà chết tiệt Ôn Ninh này, sớm không làm giám định huyết thống, muộn không làm giám định huyết thống, cứ phải nhằm đúng thời điểm quan trọng Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên sắp đính hôn thì đưa kết quả ra. Nếu không phải muốn ép vua thoái vị thì còn là gì nữa?
Một người đàn bà như cô ta mà cũng muốn dựa vào con trai để bước chân vào nhà họ Lục?
“Bố, con có ý nà..”
Sắc mặt Diệp Uyển Tĩnh u ám, ghé vào tai ông cụ thì thầm mấy câu, trong ánh mắt lóe lên sự ngoan cố và tàn nhẫn.
Bà ta tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ Ôn Ninh kia trở thành hòn đá ngáng chân cản đường tương lai của Lục Tấn Uyên được!
Lục Tấn Uyên vẫn luôn túc trực trong bệnh viện, hiện giờ Ôn Ninh đang hôn mê, anh cũng không có lòng dạ nào tiếp tục làm việc, chỉ khi đợi Ôn Ninh tỉnh lại thì anh mới yên tâm được.
Chỉ là, bởi vì mấy ngày nay công việc quá bận rộn, gần như không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, bất giác anh cũng có chút mệt mỏi, nằm ngủ gục bên giường Ôn Ninh.
Khi Ôn Ninh tỉnh lại thì trời đã tối rồi, cô mở mắt ra, vì không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi nên trong phòng không bật đèn, vì vậy mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo.
Cô giơ tay lên, lúc này mới phát hiện có một người đang nằm úp sấp bên cạnh mình, cô đưa tay chạm vào mặt người đó, khiến Lục Tấn Uyên bừng tỉnh: “Em tỉnh rồi à?”
Người đàn ông giật mình, mỏi mệt khi nãy đã bị quét sạch.
Nghe ra đó là giọng nói của Lục Tấn Uyên, tâm trí Ôn Ninh trở nên rối rắm, lúc này anh ta ở đây làm gì vậy?
Có phải là sự cô xảy ra chuyện gì rồi liên lụy đến anh ta, hủy hoại thanh danh của anh ta không?
Ôn Ninh nghĩ vậy, trong lòng càng chua xót, cô nén giọng, không muốn để Lục Tấn Uyên nghe ra trong lòng cô đang không bình tĩnh: “Anh ở đây làm gi?”
Lục Tấn Uyên nghe thấy giọng cô rất lạnh nhạt, không muốn tranh cãi với cô: “Tôi đi gọi bác sĩ.”
“Không cần đâu, tôi có thể tự mình gọi, nếu như không có chuyện gì nữa,vậy mời anh Lục rời đi, nếu không sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có cho người khác.”
Ôn Ninh lạnh lùng nói, cô chỉ có thể cảm ơn trong lúc trong phòng tối om thế này, Lục Tấn Uyên sẽ không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, để cô có thể giữ lại một chút tự tôn cuối cùng.
“Cô không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?” Lục Tấn Uyên ở đây cả một buổi chiều, vừa mới tỉnh lại đã bị tạt cho gáo nước lạnh vào mặt, giọng điệu càng thêm tức giận.
“Đúng, tôi không muốn nhìn thấy anh, trông thấy gương mặt anh tôi liền cảm thấy buồn nôn.”
Ôn Ninh nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, từng cơn đau đớn kéo đến, nhưng dường như cô không hề cảm giác được.
Anh ta sắp đính hôn với Mộ Yên Nhiên rồi nhưng vẫn làm như cô chẳng hay biết gì, hiện giờ lại ở đây làm ra vẻ rất quan tâm cô cho ai xem chứ?
Có lẽ, cô cũng giống như người phụ nữ trong khách sạn ngày ấy, họ chỉ là thú cưng được anh nuôi bên ngoài, lúc vui thì đến vui vẻ một chút, khi không vui thì thẳng chân đá đi.
Cô không thể… Cô sẽ không để bản thân trở thành kẻ thứ ba bị người ta khinh bỉ, càng không thể để cho con mình trở thành một đứa con riêng trong bóng tối..
“Cô lặp lại lần nữa thử xem?” Nghe được lời này của Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy những lo lắng sốt ruột của bản thân vừa rồi chỉ là trò cười mà thôi.
Thế mà cô ấy lại thấy mình thì buồn nôn, vậy ai mới có thể khiến cô ấy không buồn nôn đây?
Là Bạch Dịch An hay là Hạ Tử An kia? Hay là đứa con hoang không biết cha là ai trong bụng cô đó?
“Anh Lục, mời anh về sau hãy biết tự trọng, đừng tiếp tục đến làm phiền tôi nữa, cha của con trai tôi sẽ không vui đâu!”