Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dùng bữa xong, bọn tỳ nữ thu dọn bát đĩa, sau đó lại truyền tới tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng gõ cửa: "Thanh Anh cô nương, cô đỡ hơn chút nào chưa?"
Ngẩng đầu thấy người tới là Hồng Văn Toàn, ta vội đứng lên hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Hồng đại nhân."
"Miễn lễ, miễn lễ."
Hồng Văn Toàn, tiến lên đỡ ta rồi tới ghế ngồi xuống. Ông ta đánh giá ta một lượt, cười nói: "Nhìn khí sắc của cô nương, bản quan cũng yên tâm rồi. Không biết bọn Như Nguyệt hầu hạ cô nương có tốt không?"
Ta gật đầu.
"Vừa lòng thì tốt."
Ta vẫn trầm mặc nhìn, cả buổi sáng đều rất quái dị, ta tin ông ta nhất định sẽ cho ta đáp án.
Quả nhiên, sau khi Như Nguyệt dâng hai ly trà, Hồng Văn Toàn uống một ngụm, mới nói: "Thanh Anh cô nương, chuyện ở Dương Châu lần này quả thật nằm ngoài dự liệu của bản quan, kinh động đại giá của Tam điện hạ là tội lớn tày trời, lại còn khiến cô nương bị thương... Bất luận thế nào, thỉnh cầu cô nương nói một tiếng với điện hạ, bản quan vô cùng cảm kích."
Thì ra là vậy, cuối cùng ta cũng hiểu.
Tam hoàng tử ở địa phận Dương Châu hai lần gặp thích khách, việc này với một tri châu mà nói không đáng tử tội, nhưng tiền đồ chắc chắn không thể sáng lạn. Hồng Văn Toàn không phải kẻ ngốc, ông ta đương nhiên phải nghĩ cách đền bù.
Chỉ là... Con đường ta đi lần này có phải cũng sai rồi không?
Vì thế, ta liền khách khí đáp: "Hồng đại nhân, chắc ngài hiểu lầm rồi, Thanh Anh chỉ là một tỳ nữ, nào có tài đức mở lời trước mặt Tam điện hạ."
"Tỳ nữ?" Hồng Văn Toàn nhướng mày nhìn ta, sau một lát mới cười nói, "Thanh Anh cô nương, tất cả mọi người đều rõ, người sáng mắt không nói chuyện ám muội, đêm qua cô nương trúng độc rất nặng, Tam điện hạ vì người..."
Ông ta vừa nói vừa nhìn ta, những lời cần nói lại không nói hết, chỉ cười: "Bản quan đi theo điện hạ không phải một hai ngày, trước đây điện hạ chưa từng như vậy, nhưng lần trước trên núi Hổ Nha, ngài ấy cũng..."
Vế sau ông ta nói gì ta không nghe rõ, bởi vì bốn chữ trúng độc rất nặng như sấm sét đánh ngang đầu ta.
"Hồng đại nhân, ngài nói ta trúng độc rất nặng?"
"Đúng vậy."
Ta cả kinh mở to hai mắt, theo bản năng đưa mắt nhìn bả vai của mình. Khó trách đêm qua ta đau tới chết đi sống lại, một vết thương nhỏ sao có thể đau đớn như vậy, thì ra trên đao bọn thích khách có tẩm độc!
Thủ đoạn thật ngoan độc!
Ta dùng sức áp chế sự sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu nhìn Hồng Văn Toàn: "Đại nhân, độc trên người ta..."
"Việc này..." Hồng Văn Toàn chần chờ một lát, mới trả lời: "Hẳn là không còn gì đáng ngại."
Hẳn là? Độc trên người ta được giải hay chưa, ông ta còn không biết sao?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của ta, Hồng Văn Toàn cười xấu hổ: "Việc này phải nói tới đám đại phu bản quan nuôi trong phủ, ngày thường hay khoe khoang nói mình là thần y, đến lúc cần dùng lại chẳng được tích sự, vẫn là Tam điện hạ..."
Tam điện hạ?
Ta kinh hãi: "Tam điện hạ làm sao?"
Hồng Văn Toàn đáp: "Bản quan cũng không biết, chỉ nghe nói điện hạ chém hai tên đại phu không biết chữa trị, sau đó đuổi hết tất cả ra ngoài. Cũng không biết ngài ấy dùng cách nào để cứu cô nương, sau này đại phu bắt mạch lại, nói độc đã được giải."
Cả người ta điên dại. Bùi Nguyên Hạo... Giải độc cho ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK