"Nhạc Thanh Anh, ngươi thật to gan!"
Một tiếng quát vang lên, Diêu Ánh Tuyết đi đến, tiếp đó là một cái tát rơi trên mặt ta, nhất thời trên mặt cảm thấy một trận nóng rát: "Ngọc công công còn đang ở đây, ngươi làm vậy thật không có quy củ.”
Một tát này khiến ta sửng sốt.
Tuy ngày thường nàng ta vẫn luôn diễu võ dương oai, cũng thường xuyên làm khó ta, nhưng bị đánh trước mặt mọi người vẫn là lần đầu tiên, một loại cảm giác căm tức cùng nhục nhã dâng lên trong lòng, ta vừa định ngẩng đầu tìm nàng ta tranh luận, liền thấy Ngọc công công đứng ở phía trước, cuối cùng vẫn cắn răng nhịn xuống, cúi đầu nói: "Xin công công, xin cô cô tha thứ."
Lúc này, Ngọc công công từ từ đi tới: "Ngươi gọi là Nhạc Thanh Anh?"
“Vâng ạ.”
"Đêm qua, ngươi có thấy Tam điện hạ không?"
Trái tim của ta cứng lại, vội vàng lắc đầu: "Nô tỳ không thấy."
"Ồ...? Vậy đêm qua ngươi ở đâu? Làm gì?"
"Nô tỳ, đêm qua nô tỳ cũng không trực ban cho nên vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi, không rời nửa bước."
Lúc ta lắp bắp nói xong câu đó, Du nhi đứng bên cạnh nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Ồ...." Ánh mắt Ngọc công công hơi nheo lại, không chút cảm xúc nhìn ta, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi đã không biết thì cứ như vậy đi. Chuyện hôm nay, coi như ngươi vô tình làm sai, Diêu nữ quan, không cần trừng phạt nàng ta nữa."
Cơn giận của Diêu Ánh Tuyết giống như còn chưa tan, nhưng Ngọc công công cũng đã mở miệng, nàng ta không tiện bác bỏ, chỉ hung hăng nhìn ta một cái: "Nếu công công đã nói như thế - - Nhạc Thanh Anh, hôm nay tạm tha cho ngươi. Còn không tạ ơn Ngọc công công?"
"Vâng. Tạ Ngọc công công, tạ cô cô."
Hành lễ với bọn họ xong, ta luống cuống tay chân hốt ha hốt hoảng nhặt tiền rơi vãi trên mặt đất, mà đứng sau lưng ta, Ngọc công công dùng cặp mắt thông minh lanh lợi yên lặng nhìn bóng lưng của ta, rất lâu sau cũng không nói một lời.
Phải đến lúc vào Nội Tàng Các, trái tim của ta mới từ từ bình phục lại.
May mắn thay Ngọc công công không hỏi nhiều, nếu không - - ta cũng không biết chính mình là sợ hãi, hay là khổ sở, chỉ cần nghĩ đến hồi ức như ác mộng kia, nước mắt liền dừng không được, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Một người yên lặng ngồi đó không biết đã khóc bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng đập cửa. Ta vội vàng lau khô nước mắt đi tới, chỉ thấy Du Nhi đứng ở cửa, vừa nhìn thấy ta lập tức mở to hai mắt: "Thanh Anh, ngươi, đang khóc?"
"Ta, không có."
Ta dụi dụi mắt, xoay người đi vào nhà, Du Nhi vội vàng theo sau lưng ta: "Ngươi đừng giấu ta nữa. Ngày thường Diêu Ánh Tuyết kia ngang ngược bắt nạt người khác, hơn nữa còn toàn nhằm vào ngươi, hôm nay nàng ta còn chủ động đánh ngươi, có điều- - Thanh Anh, rốt cuộc thì ngươi làm sao thế?"
"Ta không có gì mà..." Ta nói rất nhỏ.
"Vậy mới vừa rồi, vì sao ngươi phải nói dối gạt Ngọc công công?” Du Nhi nhìn ta: "Đêm qua, rõ ràng ngươi không ở trong phòng."
Trái tim của ta lập tức trầm xuống.
Cả không gian bỗng chìm trong im lặng, rất lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói của mình: "Du Nhi, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, ta chỉ không muốn chọc phải phiền phức. Đêm qua ta thật sự đã đi ra ngoài, nhưng nơi ta tới nhất định không thể nói cho đám người Ngọc công công biết.”
Du Nhi mở to hai mắt nhìn ta: "Ngươi đi đâu?"