Ta vốn là nghĩ ở đây đã là biên giới Dương Châu, huống hồ vừa mới đi tới dịch trạm, cho dù gặp phải giặc cướp, chắc cũng là một ít thổ phỉ không ra hồn, lại không nghĩ rằng, trên khe núi hiểm trở hai bên trái phải dịch trạm, đã đứng vô số bóng người, trong tay quơ đao kiếm lao về phía chúng ta, trong miệng phát ra âm thanh như dã thú gào thét.
Mà ở đằng trước ngựa, mười mấy người vạm vỡ ngăn chặn lối đi, một người trong đó có vóc người cường tráng như núi, trên mặt có một vết thẹo dữ tợn kinh khủng, nắm tay to lớn, trong mắt tràn đầy lòng tham lam.
"Tiểu tử, giao tiền ra đây, lão tử sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!"
Ta nghe xong ngực chấn động -- Bùi Nguyên Hạo mới có hai mươi mấy tuổi, chỉ sợ vẫn chưa có người nào dám nói với hắn như vậy! Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng hắn khiêu một cái, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Nụ cười kia, âm lãnh đến cực điểm, xuất hiện ở trên khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh của hắn, dĩ nhiên làm cho hàn ý càng sâu tận xương tủy.
Tên thổ phỉ này tuy rằng liều lĩnh, nhưng vào giờ khắc này hình như cũng bị khiếp sợ.
"Ngươi, cũng xứng?"
"..." Tên thổ phỉ kia sửng sốt một chút, một lát sau mới phản ứng được, hung hăng mắng: "Lão tử không xứng? Nhìn xem hôm nay não tử băm thây của ngươi như thế nào?!" Gã nói, đột nhiên ngừng một lát, ánh mắt dừng lại ở phía sau Bùi Nguyên Hạo, đến trên người của ta.
"Lại còn có một tiểu mỹ nhân ở trong đó!"
Hắn mừng rỡ, những người ở sau lưng gã cũng lập tức nhe răng cười: "Ai ya, chuyến này này đi là quyết định đúng, chúng ta đã bao lâu không chạm qua nữ nhân!"
"Đại ca, mau động ra tay đi, còn chờ cái gì!"
"Ha ha ha ha --" Tên cầm đầu cười ha hả, sau đó chợt xoay cây đao lớn trong tay hung hăng vung lên, chỉ huy đám thổ phỉ xung quang: "Lên cho ta, bắt tiểu bạch thỏ kia cho ta!"
Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, không chút động dung nào, lạnh nhạt nói: "Lên!"
Vừa dứt lời, những hộ vệ xung quanh cũng lập tức xông lên!
Trong lúc nhất thời, dịch trạm tàn sát khốc liệt, huyết nhục văng tung tóe, ta nhìn quân lính hai bên tàn sát lẫn nhau, trước mắt giống như đột nhiên bốc lên một mảnh huyết vụ, rất nhanh, âm thanh gào thét biến thành rất nhiều tiếng kêu thảm thiết, người ngã xuống không ngừng, máu tươi tức khắc nhiễm đỏ con đường dưới chân này.
Nhiều cường bạo phía nam, giết đoạt vì ruộng đất.
Không nghĩ tới, vừa tiến vào biên giới Dương Châu, chúng ta đã triệt để biết được mức độ hung hiểm của nơi này.
Hơn nữa, ta phát hiện, tình thế trước mắt không mấy lạc quan.
Lúc này xuôi nam, Bùi Nguyên Hạo vốn muốn ẩn tàng thân phận, bởi vì phần lớn hộ vệ được điều động đi theo đoàn xe thế thân, mà hắn giả dạng làm thương nhân xuôi về phía nam, hộ vệ tự nhiên có nhiều chỗ bất lực, tuy rằng những người này đều là tinh anh được tuyển chọn trong hàng nghìn hàng vạn người đi ra, nhưng bây giờ thổ phỉ thực sự rất đông, liều mạng xông về phía trước, cậy đông hiếp yếu, những hộ vệ kia cũng ngã xuống không ít.
Dần dần, vòng chiến càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng tới gần chiếc xe của chúng ta!
Nhìn tình cảnh trước mắt, tâm lý của ta từ từ buộc chặt.
Nếu như, nếu như ta thực sự rơi vào trong tay... những thổ phỉ này, thì nhất định là sống không bằng chết!
Nếu như, nếu như đường đường Tam hoàng tử, thực sự bị giặc cỏ giết chết ở chỗ này, kéo theo là tai họa lớn cuồn cuộn kéo tới!