Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nguyên Hạo vừa nghe, vén vạt áo quỳ lạy dưới đất, nói với Hoàng thượng: ‘’Phụ hoàng, nhi thần đồng ý xin phụ Hoàng chấp thuận cho nhi thần ngay hôm nay khởi hành về phương nam, tra rõ việc này.’’
Câu này vừa ra khỏi miệng, người trên đại đường đều kinh ngạc không thôi.
Xuôi nam, vì vụ án này, đường đường là Tam đại Hoàng tử nhà trời mà muốn đích thân đi thăm dò, mà nơi đến, là đao kiếm rình rập, cường đạo hoành hành phương nam, không chỉ có bọn họ, ngay cả ta đến chút ý thức còn sót lại cũng dần tan rã, cũng kinh hãi mở to mắt nhìn hắn.
‘’Vì vụ án này, ngươi muốn đích thân xuôi nam?’’
‘’Phụ hoàng.’’ Bùi Nguyên Hạo nói: ‘’Nhi thần không tìm được kẻ phạm tội, vụ án này không thể tính là xong. Nhi thần nhất định phải đem vụ án này điều tra cho ra được manh mối, cho Hoàng Hậu một cái công đạo, cũng trả lại cho những người liên quan sự trong sạch!’’
Lời này của hắn nói có khí phách, cũng không có đường sống cứu vãn được.
Trên thực tế, trước đây tuy lời của Bùi Nguyên Sâm nói là khiêu khích, nhưng mỗi một câu đều để cho hắn không có đường lui, Thượng Dương cung là của hắn, người sắp xếp bữa tiệc cũng là phu nhân Ánh Tuyết của hắn, người giở trò lại là cơ thiếp của hắn, mà người đổi chén trà là ta, mỗi một chuyện đều không thoát khỏi liên quan đến hắn.
Hoàng thượng lẳng lặng nhìn hắn, qua rất lâu, chậm rãi nói: ‘’Được.’’
‘’Tạ phụ hoàng.’’
Tra án đến đây, coi như là chấm dứt, thậm chí ta nghe được Thượng Thư và vài vị thị lang thở dài, không khí trên đại đường bây giờ mới thoáng dịu đi một chút, nhưng lập tức, ánh mắt mọi người lại rơi vào trên người ta.
Chỉ có ta, lại vẫn quỳ ở nơi đó, chờ đợi phán xử.
Hoàng thượng nhìn ta một cái, nói với Bùi Nguyên Hạo: ‘’Lão Tam, cung nữ này, ngươi định xử lý thế nào?’’
‘’Xử lý?’’ Vừa nghe hai chữ này, Bùi Nguyên Phong ngồi ở một bên lại nóng nảy, vội vàng đứng dậy nói: ‘’Phụ hoàng, vừa rồi không phải đã chứng thực sao, người giở trò là mấy người cơ thiếp kia, không liên quan gì đến Thanh Anh!’’
Hoàng thượng hơi nhíu mày lại, vừa muốn mở miệng, Bùi Nguyên Hạo đứng bên cạnh ta liền lạnh lùng nói: ‘’Ngũ đệ, lời này nói quá sớm rồi.’’
‘’Cái gì?’’
Không chỉ có Bùi Nguyên Phong, ngay cả ta cũng kinh hãi, từ từ ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lẽo như cũ, không mang theo một chút nhiệt độ: ‘’Tuy nói là bọn Hồng Vi đã nhận tội, nhưng bọn họ chỉ nhận đã thả hoa quế vào chén của Hoàng Hậu, còn việc người hạ độc có phải là Nhạc Thanh Anh không thì còn chưa thể bàn luận được.’’
‘’Nhưng là…’’ Bùi Nguyên Phong gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt: ‘’Thanh Anh không phải là người như thế, nàng sẽ không làm chuyện như vậy!’’
Bùi Nguyên Hạo hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái, đột nhiên cười lạnh nói: ‘’Ngũ đệ, đệ nhận thức nàng ta được bao lâu, đệ hiểu biết về nàng ta sao?’’
‘’Huynh…’’
‘’Nữ nhân này, cũng không đơn thuần như đệ nghĩ.’’
Những lời này như một chiếc búa tạ, trùng điệp gõ vào trong lòng ta, trong lúc này, ta cảm thấy được tâm tính thiện lương giống như xoắn bện lại, đau đến mức hít thở không thông, thân thể đau nhức như thủy triều dâng lên tràn đầy trời đất, trong nháy mắt liền nhấn chìm ta.
Khi ta mất đi ý thức, lúc cắm đầu ngã quỵ xuống, nghe được một câu sau cùng, là Bùi Nguyên Tu, âm thanh ôn nhuận của hắn nhẹ nhàng vang lên trên đại đường.
‘’Một khi đã vậy, Tam đệ, đệ muốn đối đãi với Thanh Anh như thế nào?’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK