Còn chưa nói đến, tên Lão đại kia dám cư nhiên nhục mạ Tam Hoàng tử đương triều, chỉ riêng tội này hắn có chết mười lần cũng không đủ, đám ác nhân kia rơi vào bước đường này cũng coi như bị trừng phạt đúng tội!
Thực ra chuyện trên đời này chính là như thế, thiên lý luân hồi, con người làm bất kể việc gì cũng sẽ có báo ứng.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên cảm thấy vui vẻ rất nhiều, ý niệm trong đầu liền lưu chuyển, còn ta thì sao?
Nếu hôm nay ta thực sự đi rồi, vậy Du Nhi sẽ vì ta mà vĩnh viễn bị giam giữ trong thâm cung, sự đau khổ tuyệt vọng của nàng ấy chẳng phải chính là tội nghiệt ta gây ra hay sao? Vậy quả báo dành cho ta sẽ là gì?
Chân tay ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đông cứng lại.
Đứng đó ngơ ngác không biết bao nhiêu lâu, sau lưng liền truyền tới tiếng bước chân thật nặng, ta quay đầu lại, lờ mờ nhìn thấy một đội nhân mã từ trong châu phủ đi ra, ba bước một tốp năm nước một trạm canh gác, canh gác vô cùng sâm nghiêm.
Đại khái cảnh tượng này thường ít gặp, chung quanh rất nhanh liền có dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, lính gác ghé tai vào nhau nghị luận gì đó. Ta thận trọng đi qua, liền nghe thấy có người nói: ‘’Nghe nói đại hội pháo hoa đêm nay quan to quý nhân toàn thành đều phải tới tham gia,, nghe nói toàn là các đại nhân vật thôi.”
“Hả? Có đại nhân vật khó lường như vậy sao?”
“Không biết, nhưng các ngươi nhìn binh lính diễu hành xem, ít nhất cũng phải quan tam phẩm trở lên.”
“Quan tam phẩm cũng không cần nhiều người bảo vệ như vậy chứ?”
“Nói linh tinh cái gì vậy”, người nọ thấp giọng nói, dường như có chút kiêng ki: ‘’Ngươi quên chuyện trước kia xảy ra ở thành Dương Châu rồi sao? Quan lại triều đình đi xuống phía nam có ai mà không thấp thỏm không yên chứ?”
Ta lại không cho là đúng, liền lên tiếng hỏi: ‘’Xin hỏi chuyện ngài vừa nói là chuyện gì vậy?”
“Còn có thể là chuyện gì, không phải quan lại được triều đình phái tới Dương Châu đều bị ám sát sao?” Người nọ vừa nói vừa quay qua nhìn ta, nhận ra ta là người nơi khác đến, cười mỉa hai tiếng rồi bỏ đi.
Tuy ta không rõ sự tình nhưng có thể nhận ra không khí chung quanh đang trở nên khá căng thẳng.
Quan viên được triều đình phái tới Dương Châu đều bị ám sát?
Thân sĩ phương nam luôn có thái độ thù địch với triều đình, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, ám sát mệnh quan triều đình chính là tội chém đầu!
Không hiểu đám thích khách đó là cái dạng gì, có thể lộ liễu trắng trợn làm việc này, mà lần nào cũng thành công! Nhìn đòan khinh kỵ binh mang theo xa giá của châu phủ nghênh đón Bùi Nguyên Hạo lúc trước, giờ lại thủ vệ vô cùng sâm nghiêm, chẳng lẽ?
Chẳng lẽ mục tiêu bị ám sát lần này chính là Bùi Nguyên Hạo?
Không, không đâu. Xem tình hình hiện tại, ngay cả người trong châu phủ cũng không biết người tới là Tam Hoàng tử đương triều, nói vậy tin tức còn chưa có tiết lộ ra ngoài, thích khách hẳn sẽ không để mắt đến Bùi Nguyên Hạo.
Nghĩ đến đây ta đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Ta lại có thể, còn có thể quan tâm đến an nguy của hắn, hắn là người thế nào, là Long tử, bên người còn có thị vệ đại nội, còn có Khinh kỵ binh tinh nhuệ nhất bảo vệ, còn đến lượt ta quan tâm sao?
Trong lòng hắn, ta đã là người chết, một khối thi thể không đáng tốn tâm tử theo đuổi như thế.