Trời đã sáng.
Từ khi bị nhốt trong thiên lao tăm tối này, ta đã không còn khái niệm về thời gian nữa, chỉ đến khi có ánh sáng hắt vào từ song cửa số trên cao ta mới biết được ngày mới lại bắt đầu.
Thân thể ta cũng không có môt chút sức lực nào, có lẽ là do vết thương cũ còn chưa lành, cộng thêm cả không khí lạnh lẽo ẩm ướt trong thiên lao, ngay đêm đầu tiên bị giải vào đây ta đã bị sốt, mấy ngày sau luôn luôn bị sốt nhẹ mãi không dứt, thể lực của ta cứ như vậy mà hao hụt, cả người ta mềm nhũn như cái bao tải trống không, cuộn mình trong góc.
Khi ta đang mê man, liền nghe thấy có tiếng mở khóa.
Một giọng nói vang lên bên tai ta: ‘’Thanh Anh, Thanh Anh, tỷ sao rồi?”
Cố gắng hết sức mở mí mắt nóng bỏng, trước mắt là một mảnh mơ hồ, một lúc sau ta mới nhận ra gương mặt quen thuộc, ánh mắt người nọ nhìn ta thân thiết, đôi tay giang ra như muốn ôm ta vào lòng: ‘’Thanh Anh!”
…
Ta co rúm người lại, né tránh vòng tay của hắn: ‘’Nô tỳ bái kiến Tề Vương Điện hạ.”
Không ngờ hắn lại đến thăm ta, nhưng ta không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật này.
Cánh tay Bùi Nguyên Phong khựng lại giữa không trung, thật lâu sau hắn mới đau lòng nói: ‘’Thanh Anh, tỷ đang trách ta sao?”
“Nô tỳ không dám!”
“Rõ ràng tỷ đang trách ta, trách ta che giấu thân phận, trách ta lừa gạt tỷ, đúng không?”
Hắn vội vàng giải thích: ‘’Ta không hề cố ý, ta rất quý trọng tình cảm riêng tư giữa chúng ta, tỷ sẽ không cố kỵ thân phận của ta, ta cũng sẽ không vì tỷ là cung nữ của Tam ca mà gây khó dễ cho tỷ. Thanh Anh, thay vì gọi ta là Điện hạ, tỷ không thấy rằng gọi ta là Tiểu Vũ sẽ tốt hơn sao?”
“…” Ta lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới cất giọng đạm mạc đáp lời hắn: ‘’Điện hạ chung quy vẫn là Điện hạ.”
Hắn nghe lời này, hai mắt liền đỏ lên, chậm rãi cúi đầu, cả người như sụp xuống.
Trong lòng ta lại có chút không nỡ.
Nhưng không nỡ cũng không được, tuy hắn từng cho ta tình cảm tỷ đệ trân quý, cho dù chính ta có cam tâm tình nguyện, chỉ cần có sự quan tâm ấm áp này cũng đủ cho ta mãn nguyện cả đời, sau cùng hắn chính là Tề Vương Điện hạ, là Hoàng tử của Hoàng gia.
Mà Hoàng gia không thể có chân tình!
Qua một hồi trầm mặc, Bùi Nguyên Phong lại ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt trở nên kiên định: ‘’Thanh Anh, tỷ đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách cứu tỷ ra ngoài, còn có Thái tử ca ca cũng muốn giúp đỡ tỷ, chúng ta nhất định có thể rửa sạch oan khuất cho tỷ, đưa tỷ ra khỏi nơi này.”
Hắn và Thái tử đều đang nghĩ cách cứu ta?
Trong lòng ta khẽ run lên, hai mắt vốn đã nặng trĩu những giọt lệ nóng hổi, nhưng ta vẫn nhẹ nhàng nói: ‘’Điện hạ, xin người và Thái tử không cần lo lắng cho Thanh Anh.”
Hắn sửng sốt: ‘’Sao lại như vậy? Chẳng lẽ tỷ không muốn ra ngòai?”
Ta cười ảm đạm,”Hoàng hậu nương nương giao vụ án này cho Tam Điện hạ thẩm tra xử lý, tin tưởng pháp luật sẽ cho nô tỳ một phán quyết công bằng.”
Bùi Nguyên Phong nhìn ta trầm mặc một hồi lâu, rồi đột nhiên nói,”Nàng tin tưởng Tam ca như vậy sao?