Chỉ thấy hắn hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia hiểu rõ nói: “Hằng ngày Phụ Hoàng bận trăm công nghìn việc, quốc vụ bận rộn, nay lại đột nhiên quan tâm tới một tiểu cung nữ khiến nhi thần thực không ngờ tới, hay là đã có ai nói gì đó bên tai Phụ hoàng?”
Hắn vừa dứt lời liền tươi cười ảm đạm: “Người đó chính là Hoàng huynh ạ?”
Thái tử Bùi Nguyên Tu?
Trong đầu ta lập tức hiện lên gương mặt tươi cười ôn nhu như ngọc kia, hôm qua hắn cũng nói với ta hai câu, ta vốn tưởng hắn đã thực sự rời khỏi rồi, chẳng lẽ hắn lại có thể vì ta mà đi cầu tình với Hoàng Đế sao?
Bùi Nguyên Tu, vì sao?
Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác xót xa, ta nhìn xuyên qua tấm màn, Hoàng Đế ngồi đó nhưng không lên tiếng, coi như đã thừa nhận!
“Thật thú vị.” Bùi Nguyên Hạo bật cười mỉa mai: “Nhạc Thanh Anh chẳng qua chỉ là một cung nữ bên người nhi thần, bị liên lụy đến vụ án hạ độc Hoàng hậu, lại có thể khiến choThái tử đương triều quan tâm như thế, Hoàng huynh thực sự là chuyện gì cũng quản.”
Hoàng Đế nhíu mày, cũng vừa nghe ra gai nhọn ẩn ẩn trong lời nói của hắn: “Nguyên Hạo, trẫm không muốn nhìn huynh đệ các con chỉ vì một nữ nhân ti tiện mà ảnh hưởng đến hòa khí.”
Bùi Nguyên Hạo lập tức nở nụ cười: “Phụ hoàng nghĩ nhiều rồi, nhi thần có khi nào không hòa thuận với Hoàng huynh đâu?”
“Nếu đã như vậy, người đang ở đâu?”
Bùi Nguyên Hạo cười nói: “Nàng ấy đang ở trên giường của nhi thần.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Hoàng Đế lập tức biến đổi, quay phắt về phía phòng ngủ, ta cũng bị chấn động nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác ngồi đó.
Trước giường có bao nhiêu lớp màn che, Hoàng Đế đương nhiên không nhìn rõ ta, nhưng ta biết hắn nhất định thấy rất rõ đống quần áo ngủ bằng gấm hỗn độn, chén trà lăn lốc trên mặt đất. Trong mắt hắn ngoài sự khiếp sợ còn ẩn chứa tức giận, im lặng một lúc lâu, hắn mới chậm rãi quay đầu lại.
“Nguyên Hạo, con…”
“Phụ hoàng, thực ra ngày đó nhi thần cũng chưa nói hết.” Bùi Nguyên Hạo đáp: “Lần này nhi thần xuống phương nam, còn tính mang nàng ấy theo.”
Hoàng Đế không nói thêm câu gì, cũng không xả cơn giận ra, bầu không khí trong tầm điện trở nên vô cùng yên ắng, ta nép vào góc giường, bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi lạnh ướt sũng, sau đó liền nghe Hoàng Đế lên tiếng: “Nguyên Hạo, từ trước đến nay con luôn tỉnh táo. Trẫm hi vọng con biết rõ mình đang làm gì.”
“Hồi Phụ hoàng, nhi thần đương nhiên hiểu rõ.”
“… Được, theo ý con.”
Nói xong Hoàng Đế liền đứng dậy, đi ra tới cửa còn không quên quay đầu nhìn ta một cái, thở một hơi thật dài nói: “Khi nào thì lên đường?”
Bùi Nguyên Hạo cúi đầu: “Nhi thần tới chào từ biệt Mẫu phi rồi mới lên đường.”
Trong mắt Hoàng Đế lại lóe lên một tia ảm đạm, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thay trẫm thăm nàng ấy.”
“Vâng.”