Mùi hoa quế?
Mùi hương kia ta tuyệt đối không lạ, cúi đầu vừa thấy, trong chén trà hạnh nhân màu trắng ngà có nổi lên chút vàng, hẳn là nước đường hoa quế, cho nên mới có hương thơm như vậy.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu của ta đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, bên tai vang lên những lời Tiểu Vũ từng nói- -
"Mẫu thân không thích nhất là hương hoa quế, mỗi lần ngửi thấy liền phát giận..."
Mẫu thân của hắn, đương nhiên chính là Ân Hoàng hậu trước mắt, chẳng lẽ nói - - Ân Hoàng hậu không thích hương hoa quế, mỗi lần ngửi thấy liền phát giận?!
Trong nháy mắt, ta lập tức hiểu rõ!
Là Hồng Vi, bọn họ nhất định biết Hoàng hậu có thói quen này, cho nên âm thầm phái người bỏ hoa quế vào chén của Hoàng hậu, mà dạ yến là do Diêu Ánh Tuyết chuẩn bị, đồ tự nhiên cũng do nàng ta an bài, nếu Hoàng hậu uống trà hạnh nhân có mùi hoa quế, nhất định sẽ trách tội Diêu Ánh Tuyết!
Trong lòng ta phát lạnh, ngay cả Diêu Ánh Tuyết không coi ai ra gì, tùy tiện chỉnh nàng ta một phen cũng không sao, nhưng dính dáng đến Hoàng hậu, đây là muốn đẩy nàng ta vào chỗ chết!
Những nữ nhân này, chỉ vì tranh thủ tình cảm, thật sự cũng không để ý cả đến tính mạng của người khác sao?
Ta cắn chặt răng, thừa dịp Hoàng hậu không chú ý, đặt cái chén kia lại khay, bưng một chén trà hạnh nhân khác đến trước mặt bà ấy, sau đó bỏ chén trà hạnh nhân có hương hoa quế cho Diêu Ánh Tuyết.
May thay sắc trời đã tối, ánh đèn lồng lại u ám, chén trà xanh ngọc cùng chén xứ xanh của Diêu Ánh Tuyết cũng không khác nhau là mấy, không chú ý tới căn bản phân không biệt được, Diêu Ánh Tuyết cũng không để ý, dùng thìa khuấy khuấy nếm một ngụm, hương hoa quế cũng không khiến nàng ta thấy không khỏe.
Ta vội vàng lui trở lại sau lưng nàng ta, mới vừa đứng lại, liền cảm thấy một ánh mắt dừng lại trên người ta.
Bùi Nguyên Hạo đang lạnh lùng nhìn ta.
Từ sau chuyện ngày đó, ta không gặp hắn, đột nhiên đối mặt như vậy, ánh mắt hắn vẫn giống như một loại kim châm vào người ta, ta bỗng thấy sống lưng lạnh toát.
Ta biết, hiện tại dù chỉ một chút hắn cũng không muốn nhìn ta, mà ta lại cứ mặt dày mày dạn chạy tới dạ yến, khó trách hắn chán ghét ta như vậy.
Trong lòng không khỏi cười khổ, chờ qua đêm nay, không lâu nữa sẽ đến ngày hoàng cung đại xá, đến lúc đó ta có thể rời cung, hắn cũng không cần nhìn ta mà ta cũng không cần chọc hắn chán ghét ta nữa.
Cũng không biết vì sao, đêm nay ánh mắt hắn dừng trên người ta rất lâu giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một lúc lâu sau, vở kịch trên đài nước cũng hết, Ân Hoàng hậu từ từ xoay người lại, nhìn chén trà hạnh nhân trước mặt, tiện tay liền bưng lên, vừa mới đưa đến bên miệng, bà đột nhiên nhíu chặt lông mày: "Hửm?"
Trái tim của ta nhất thời vọt lên cổ họng.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bà ấy phát hiện ra?!
Đúng lúc này, Nam Cung Ly Châu ở đối diện đột nhiên chỉ sang bên này, lớn tiếng nói: "Mọi người xem!"
Ánh mắt tất cả mọi người đều theo ngón tay nàng ta nhìn qua, chỉ thấy ngồi ở chỗ này Diêu Ánh Tuyết mang vẻ mặt trắng bệch, môi tím đen, bàn tay bưng bát không ngừng run rẩy, rốt cục đầu ngón tay run lên, bát ngọc trượt khỏi tay nàng ta, "loảng xoảng" một tiếng vỡ nát trên mặt đất!
Nàng ta giật giật, lập tức từ trên ghế ngã xuống!