Bùi Nguyên Hạo! Sao hắn lại tới đây?
Ngay khi ta vẫn kinh ngạc không thôi, hắn đã đi tới cửa Nội Tàng Các, cặp mắt thâm thúy sâu không thấy đáy kia lạnh lùng nhìn ta, trong lòng ta không khỏi rét lạnh, vội vàng quý xuống lạy,”Nô tỳ bái kiến Tam Hoàng tử Điện hạ.”
“Đứng lên đi.”
Hắn nhàn nhạt nói xong liền nhấc chân đi vào Nội Tàng Các.
Nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ không hề nhớ ra ta, đáy lòng mới nhe nhàng thở ra, cẩn thận đi vào theo.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đi qua các gian sách, nhìn cái đầu sách, hắn không mở miệng, ta cũng không dám trút giận, toàn bộ Nội Tàng Các lập tức trở nên tĩnh lặng, không gian dường như ngưng kết lại, khiến người ta hít thở không thông.
Ngay khi ta vẫn không ngừng căng thẳng, hắn thong dong lấy một quyển sách xuống, lật lật vài trang, tỏ ra vô ý hỏi, “Vừa rồi Thái tử điện hạ có tới đây?”
“Vâng ạ.”
“Hắn thường xuyên lui tới?”
“Không, không có.”
Vốn dĩ khi đối mắt với nam nhân này, trái tim ta như bị siết chặt, nghe hắn hỏi chuyện về Thái tử, ta càng cảm thấy sợ hãi không kể siết, theo bản năng nói năng lắp bắp, lông mày hắn nhíu lại, quay đầu nhìn ta, ánh mắt kia sắc bén như đao kiếm, toàn thân ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Bùi Nguyên Hạo từng bước từng bước tới trước mặt ta.
Hắn tới thật gần, hơi thở nóng bỏng phả xuống trán ta, mang đến cho ta từng trận run rẩy, cho dù không dám ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn, ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn đang dán chặt vào ta, giống như bị dã thú vây quanh, ta căng thẳng đến mức đầu ngón tay cũng run lên.
Hắn, không phải đã nhận ra ta rồi chứ
Ngay lúc ta căng thẳng tới đỉnh điểm, một quyển sách đột nhiên xuất hiện trước mắt ta.
“Đi.”
“A?”
Trong lúc nhất thời ta có chút hoảng hốt, ngẩng đầu sững sờ nhìn hắn, hắn nhíu mày, “Mượn sách của Nội Tàng Các không phải ghi chép gì sao?”
“A…a…”
Ta vội vàng nhận lấy quyển sách trên tay hắn đi tới bàn giấy, cầm búy lông mở sổ sách ra ghi chép lại, hắn lẳng lặng đứng trước bàn nhìn ta viết chứ, đột nhiên nói, “Vì sao ngươi lại biết chữ?”
Ta cúi đầu,”Hồi nô tỳ còn nhỏ, trong nhà từng mời phu tử tới giảng bài.”
“Ồ.. Nhà ngươi ở đâu?”
Đầu ngón tay ta run lên, một giọt mực rơi xuống trang sách.
Nhiều năm như vậy, trước khi vào cung từng có thái giám quản sự hỏi chuyện trong nhà, đã thật lâu không có ai nhắc tới, dường như nơi đó dần dần đã trở nên phai nhạt trong trí nhớ, đối với cung nữ mà nói, nhà, thực sự là một nơi quá xa xôi.
Càng không ngờ rằng, người hỏi ta câu này lại là hắn.
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Nô tỳ không còn nhớ nữa.”
“…”
Nói xong ta liền biết mình vừa nói ra một điều ngu xuẩn, rõ ràng nhớ mình học chữ ở nhà, làm sao không thể nhớ được nhà ở đâu chứ, quả nhiên, có ánh sáng khác thường xẹt quá đáy mắt Bùi Nguyên Hạo, ẩn ẩn sự tức giận.
Trái tim ta trùng xuống, đúng lúc này liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới một giọng nói,”Tam điện hạ?”