Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai con ngựa phát ra tiếng hí dài đinh tai nhức óc, trong đó có một con gần như chồm người lên, giơ lên móng ngựa, Bùi Nguyên Hạo vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt cũng lóe lên một tia ngạc nhiên.
"A --!"
Ta chỉ kịp phát ra một tiếng khẽ hô, một trận lay động kịch liệt kéo tới, hai con ngựa bắt đầu điên cuồng chạy loạn, những người hộ vệ kia vừa nhìn thấy sự bất thường, vội vàng tiến lên ngăn cản, hai người bị móng ngựa hung hăng đá ngã lăn xuống, mấy người khác cũng bị đá bay, hai con ngựa giằng co nửa ngày, mắt thấy con đường phía trước, đang xoay chuyển theo đầu ngựa, chạy như bay hướng về phía sau!
Một trận kịch liệt xóc nảy giống như đất rung núi chuyển, ta thiếu chút nữa bị văng ra mấy lần, mắt thấy xe ngựa quay đầu, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo nóng vội -- "Thanh Anh!"
Hắn tiến lên từng bước, lớn tiếng quát lên: "Ngăn lại cho ta!"
Những người hộ vệ kia lập tức phi lên, thế nhưng đã không còn kịp, ngựa cấp tốc chạy ra thật xa, mà kỵ binh áo giáp và đám thổ phỉ chém giết lẫn nhau rất hỗn loạn, cũng không có cách nào đuổi theo, ta ở trong xe, chỉ có thể nắm khung cửa sổ, móng tay cắm sâu vào trong đầu gỗ, giống như muốn nứt ra, lúc này mới có thể đứng vững.
Hai con ngựa đang điên cuồng chạy về phía trước, ta bị chấn động giống như trời muốn sập, mắt thấy hai con ngựa đã hoảng sợ không thể phân biệt đường đi, càng chạy càng tới gần vách núi, buồng xe đụng phải vách núi cứng rắn, ngay tức khắc vỡ vụn ra, vụn gỗ bị tàn phá bay đến trên mặt của ta, đập vào đau đớn!
Làm sao bây giờ? Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ xe ngựa sẽ bị lật ngược!
Ta suy nghĩ một chút, lúc này không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào bản thân! Ta cắn răng, dọc theo mép buồng xe tàn nát đi từ từ về phía trước, không ai điều khiển xe, dây cương bị rơi về phía sau, thỉnh thoảng bay lên đánh vào càng xe, một tay ta nắm lấy cửa xe, một tay còn lại thử nắm lấy dây cương.
Mắt thấy sắp bắt được dây cương, nhưng phía trước đột nhiên bất ngờ xuất hiện một mỏm núi đá, buồng xe đụng vào một cái, rầm một tiếng, chấn động kịch liệt khiến ta suýt nữa thì văng ra khỏi xe!
Hai tay ta vội vàng ôm lấy càng xe, lúc này mới không có bị rơi xuống phía dưới.
Thử hai lần, thì may mắn lần cuối rốt cục bắt được dây cương, trong lòng ta vui vẻ, vội vàng dùng lực kéo về phía sau, hai con ngựa còn còn chưa có bình tĩnh lại, cảm thấy có người ghìm dây cương lại lập tức điên cuồng hất đầu, một tay ta ôm lấy càng xe, một tay ta nắm dây cương, cả người liều mạng ngửa về phía sau.
Dây cương thô ráp cắt vào da thịt, đánh rách làn da ở khe tay giữa ngón trỏ và ngón cái của bàn tay.
Ta gắt gao ghìm dây cương, cắn răng chịu đựng đau nhức, rốt cục, dưới sự cố gắng không ngừng của ta, ngựa từ từ trấn định lại, bước chân cũng càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, rồi từ từ ngừng lại.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cả người đều mệt lả.
Lúc này, chỉ cần chờ bọn người Bùi Nguyên Hạo tới, là ta sẽ được cứu.
Vừa mới nghĩ như thế xong, đột nhiên, hai bên trên vách núi truyền đến tiếng động, trong lòng ta khẽ động -- bọn họ đuổi theo tới nhanh như vậy?
Ta đứng dậy vừa nhìn, cảnh tượng đập vào mi mắt lại làm cho ta một lần nữa lâm vào sợ hãi.
Là bọn thổ phỉ, đám thổ phi này cư nhiên có thể dọc theo đường núi đuổi theo tới nơi này ___không, đây tuyệt đối không phải đuổi theo, mà là bị kỵ binh áo giáp đuổi tới nơi này, bọn họ vừa nhìn thấy ta, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ, vội vàng phi thân nhảy xuống, kéo ngựa xa vây quanh.
Ta kinh hoảng nhìn bọn họ: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK