Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Điện hạ?" Ta ngược lại có chút hoảng sợ: "Người, tỉnh rồi?"
"..."
Hắn trầm mặc không nói gì nhìn ta, cái loại yên tĩnh này khiến ta có chút bất an, chẳng lẽ hắn không thích người khác đụng vào sách của hắn? Nghĩ như vậy, ta vội vàng cất sách qua một bên, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, đã từ từ đứng dậy, nghiêng người về phía ta.
Không gian trong xe quá nhỏ, một động tác rất nhỏ cũng dễ dàng nhìn thấy, mà lúc hắn cúi người nghiêng về phía ta, cái loại cảm giác áp bức này khiến ta xuất hiện ảo giác như bị núi đè.
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ở đằng sau.
Trên quan đạo tuy không nhiều người qua lại, nhưng thi thoảng cũng sẽ có người đi đường, tiếng vó ngựa như vậy không hề xa lạ, thường thường vang lên từ phía sau, sau đó dần biến mất ở phía trước.
Nhưng bây giờ, tiếng vó ngựa ấy lại dừng trước xe ngựa của chúng ta.
"Tam điện hạ, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
Trái tim của ta như vọt tới cổ họng, Bùi Nguyên Hạo hơi nhíu mày, ngẩng đầu: "Nói."
"Đội kỵ mã đã bị giết, người thế thân đã chết."
Cái gì?!
Chẳng lẽ, nhóm kỵ binh kia của Bùi Nguyên Hạo đều đã - - trong lòng ta cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Nguyên Hạo, hắn lại chẳng hề lộ ra chút kinh ngạc nào, chỉ cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: "Bà ta động thủ khá nhanh đấy."
Những lời này hắn nói rất nhỏ, nhưng ta gần ngay cạnh hắn, mỗi một chữ đều nghe thấy rõ ràng, hắn nói với người bên ngoài: "Đi xuống lĩnh thưởng đi."
"Tạ điện hạ."
Người nọ nói xong liền giục ngựa rời đi, Bùi Nguyên Hạo từ từ cúi đầu, nhìn sắc mặt trắng xanh của ta, đột nhiên nói: "Sợ sao?"
"..." Ta khẽ gật đầu.
"Ngươi có biết, là ai muốn hại ta không?"
"..." Ta cắn môi dưới, thật lâu sau, nhẹ giọng nói: "Vâng, là Hoàng hậu...?"
Hắn nhíu mày, ngược lại như có chút ngoài ý muốn nhìn ta một cái, sau đó cười cười: "Làm sao ngươi biết?"
Kỳ thật, trước đó ta cũng không nhìn ra cái gì, chỉ là vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, chén trà hạnh nhân bị hạ độc trong lúc vô tình đã bị ta đổi cho Diêu Ánh Tuyết, vốn là giúp Ân Hoàng hậu tránh được một kiếp, nhưng từ đầu tới cuối bà ta đều không có chút vui mừng nào, ngược lại còn cực kỳ mất hứng, cũng không hề có chút thương hại nào với ta.
Hơn nữa, chuyện hạ độc xảy ra trong Thượng Dương cung, người hạ độc đều có liên quan đến Bùi Nguyên Hạo, vậy mà Hoàng hậu lại để cho hắn tới thẩm án, chuyện này căn bản không hợp với lẽ thường, cũng không giống chuyện mà một vị Hoàng hậu thông minh như thế sẽ làm lúc này.
Mãi đến khi Tẩy tủy hoa xuất hiện, đẩy toàn bộ manh mối về phía phương Nam, mà người thẩm án cũng sẽ không thoát được liên quan, lúc đó ta mới ẩn ẩn có chút cảm giác, cả chuyện này đều hướng tới một mục đích, dẫn Bùi Nguyên Hạo từng bước đi tới Giang Nam.
Một đường xuôi Nam, đao quang kiếm ảnh, cường đạo vây rình!
Chẳng qua là nhìn hành động trước mắt của hắn, xuất cung liền đổi thế nhân vào đoàn kỵ binh, hơn nữa còn dùng cách ẩn nấp che giấu để đổi xe ngựa, diễn một màn đổi trắng thay đen, hiển nhiên, hắn cũng đã sớm có chuẩn bị, nếu không - - người bị tập kích bỏ mình, chỉ sợ là hắn rồi.
Nghe ta nói những lời này, hắn cười nhạt: "Ngươi cũng không ngốc."
Xem ra, ta không đoán sai.
Đúng lúc này, trong lòng ta đột nhiên xuất hiện một nỗi sợ hãi- -
Nếu, hắn sớm biết đây là cái bẫy Hoàng hậu bày ra, cũng đã sớm biết, xuôi Nam sẽ có nguy hiểm, vậy vì sao hắn còn chui đầu vào?
Vì sao hắn vẫn muốn xuôi Nam?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK