Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nô tỳ không dám mơ tưởng tới Điện hạ, nô tỳ chỉ là…không cẩn thận bị té ngã.”
“Không cẩn thận bị té ngã, ngươi nơi nào không ngã lại cứ phải ngã vào lòng Điện hạ?” Nàng ta nhìn ta cười lạnh,”Xem ra, ngươi là thấy đêm qua Điện hạ sủng hạnh bổn phu nhân trong tẩm điện, càng thêm sủng ái ta, nên mới cho rằng Điện hạ cũng sẽ xem trọng ngươi thêm vài phần sao?”
Sắc mặt ta trắng bệch,”Không, nô tỳ không hề nghĩ như vậy.”
“Vậy sao?”
Nhìn nàng ta dường như vẫn muốn phát tác, ta rủ mắt xuống nhẹ nhàng nói, “Phu nhân, nô tỳ vô cùng biết rõ thân phận của mình, nô tỳ ở bên phu nhân chỉ là muốn làm tròn bổn phận của mình, nô tỳ chưa bao giờ dám vọng tưởng có được sự sủng ái của Điện hạ, xin phu nhân hãy tin tưởng nô tỳ.”
Nghe được ngữ khí đầy kính cẩn của ta, khiến Diêu Ánh Tuyết cũng không tiện phát tác, nàng ta trừng mắt nhìn ta một lúc, mới từ từ buông tay.
“Được, Nhạc Thanh Anh, tốt nhất ngươi nên nói được làm được, nếu không, đừng trách bổn phu nhân không thủ hạ lưu tình!”
“Vâng ạ.”
Ta lại cúi đầu, lúc này mới dựa vào khung cửa đứng lên, hai chân ta cứ như không còn là của ta nữa, thêm một đầu đầy nước lạnh, bộ dáng vô cùng chật vật, Diêu Ánh Tuyết chán ghét vung tay áo,”Cút!”
Ta ra khỏi viện của nàng ta về phòng của hạ nhân, đoạn đường không xa nhưng ta đi đứng đặc biệt gian nan, nhiều lần lảo đảo suýt ngã nhào ra đất, chỉ có thể bám vào mặt tường thô ráp mà đi.
Ngay khi ta đi đến một thông đạo hẹp dài, đột nhiên nhìn thấy cuối đường, một bóng dáng mỹ lệ đang đi về phía ta, nàng ta càng tới gần, ta gian nan cúi người chào, “Kim Kiều tiểu thư.”
Nàng ta dường như không hề liếc mắt nhìn ta mà đi thẳng về phía trước, ta cùng nàng ta đi lướt qua nhau.
Nhưng mới đi được hai bước liền nghe thấy một giọng nói trầm tĩnh vang lên phía sau,”Nhìn không ra ngươi lại là một kẻ tâm cơ.”
Ta sửng sốt, quay đầu nhìn nàng ta, chỉ thấy nàng ta cũng chậm rãi quay đầu, gương mặt đoan trang xinh đẹp kia thần sắc thản nhiên, giống như thời tiết cuối thu, lạnh mà tĩnh lặng.
Ta cười cười, “Kim Kiều tiểu thư đang nói chuyện với nô tỳ sao?”
“Chẳng lẽ trong Thượng Dương cung này còn có người thứ hai có thể đem Ánh Tuyết phu nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?”
“Đùa bỡn?” Ta cười khanh khách,”Kim Kiều tiểu thư đang nói đùa với Thanh Anh sao? Thanh Anh chỉ là một nô tỳ, nào dám đùa bỡn Hoàng tử phi.”
Nàng ta cười cười, từng bước một đi về phía ta, nói,”Vị trí phu nhân của Tam Điện hạ được tuyển chọn thật lâu, Hồng Vi, Lục Hà bọn họ cả ngày tranh giành nhau, làm trò cười, không được tích sự gì, mà ta lại xuất thân từ nhà thương nhân, còn là thứ xuất, cũng không có cái phúc này. Tuy nhiên ta không biết vì sao Tam Điện hạ lại sắc phong nàng ta làm phu nhân, nhưng vắng vẻ nàng ta mấy ngày nay, chính là muốn xem tâm tính của nàng ta có tư cách để trở thành nữ nhân của Hoàng tử hay không.”
Ta nghe lời nàng ta, trong lòng càng lúc càng căng thẳng.
“Nếu không phải ngươi.” Nàng ta đi tới trước mặt ta,”Tự mình giữ lại bạc mà Ánh Tuyết phu nhân đưa cho Lưu công công, chỉ e Điện hạ sớm đã nhìn ra nàng ta chẳng khác gì đám Hồng Vi và Lục Hà, đâu ra cơ hội cho hầu ngủ trong tẩm điện như vậy?”
Ta chấn động, mở to mắt nhìn nàng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK