Khi ta lê cước bộ nặng nề đến Lạc Mai trai, vừa mới bước lên bậc thang, cửa lớn rộng mở, cũng vừa lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi nghiêm chỉnh ngay chính giữa, mà hắn tựa hồ như cũng cảm nhận được cái gì, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía ta.
Ánh mắt lạnh lẽo lại sắc bén nhìn đến khiến ta phát lạnh.
"Thanh Anh, sao ngươi lại thế?"
Diêu Ánh Tuyết mang theo nổi giận nói: "Điện hạ tới đã lâu, giờ ngươi mới qua hầu hạ, là muốn điện hạ chờ ngươi sao?"
"Nô tỳ biết tội."
Ta khẽ nhún người hành lễ với nàng ta, lại hành lễ với Bùi Nguyên Hạo: "Nô tỳ bái kiến Tam điện hạ."
Hắn nhìn cũng không nhìn ta, chỉ lạnh lùng ngồi ở chỗ kia, Diêu Ánh Tuyết thấy vậy, cũng không phát giận nữa, chỉ vung tay áo nói: "Còn không mau gắp thức ăn!"
“Vâng ạ.”
Khi nói chuyện, ma ma quản sự đã bưng hộp đựng thức ăn đến, ta cất bước tiến lên phía trước mở ra, bên trong đều là những món ăn tinh xảo, mới vừa mở nắp đã ngửi được mùi hương mê người, ta đặt từng món ăn lên bàn.
Chiếc hộp cuối cùng đựng một chén canh gà hầm măng, nước canh trong vắt, trên mặt canh phất phơ một hai miếng rau xanh biếc, hương sắc khiến người ta rất muốn ăn, ta vừa mới mở nắp, liền nghe ma ma kia thấp giọng nói: "Đây là canh điện hạ rất thích."
Ngụ ý, muốn ta đặt trước mặt Bùi Nguyên Hạo.
Ta khẽ gật đầu, bưng chén canh lên, vừa quay đầu liền nhìn đến Bùi Nguyên Hạo ngồi ở chỗ kia, toàn thân tỏa ra hơi thở người sống chớ lại gần. Ta biết hắn chán ghét ta, chỉ sợ là nhìn cũng không muốn nhìn ta, mà hiện tại ta còn phải đi đến bên cạnh hắn, chỉ sợ càng khiến hắn thêm chán ghét.
Ta cắn chặt răng, từ từ đi tới.
Vừa định đặt chén canh lên trên bàn, ta theo bản năng cúi đầu, mà hắn cũng đang nhìn về phía ta, ánh mắt lạnh như băng đâm thẳng vào trái tim ta đau nhói, bàn tay run lên, nước canh nóng hổi lập tức hắt ra tay, trên mu bàn tay bị bỏng đến nóng rát.
Đau quá! Ta vội vàng đặt chén canh xuống che tay, Diêu Ánh Tuyết cả giận nói: "Nhạc Thanh Anh, ngươi thật to gan!"
"Điện hạ, phu nhân, xin thứ tội."
"Ngươi thật sự càng ngày càng không có quy củ, lúc này còn có điện hạ ở đây, ngươi lại dám - - "
Cơn giận còn sót lại của Diêu Ánh Tuyết chưa tan, đang muốn chỉ người mắng mỏ, liền nghe thấy Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng mở miệng: "Cút ra ngoài!"
Ta ôm tay, nhìn biểu tình lạnh lùng của hắn, nhưng hắn ngay cả liếc mắt nhìn bên này một cái cũng không, giống như chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến hắn, trái lại Diêu Ánh Tuyết nhìn thấy dáng vẻ lạnh băng của hắn, trong mắt hiện lên một tia mừng thầm, lập tức nói: "Còn chưa cút ra ngoài!"
"Nô tỳ, cáo lui."
Ta cúi đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Bàn tay chỗ bị nước canh nóng hất vào giống như có lửa đốt, nổi lên một dãy mụn nước, ta dựa người vào cột đá trong hoa viên, buồn bã cúi đầu nhìn vết thương, nước mắt lại một lần tràn mi, tí tách rơi trên mu bàn tay.
Giọt lệ nóng, nhỏ lên vết bỏng, cũng không quá đau.
Có lẽ, nơi đau nhất, không phải ở đó.