Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Gương mặt hắn vậy là cũng đỏ lên một chút, không biết là do đứng dưới ánh mặt trời, hay vì nguyên nhân khác, gặp ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn cúi đầu thấp hơn nữa, rồi lại nhìn ta cười cười.
Giờ phút này ta cũng có chút hoảng hốt, gật đầu cười đáp lại nụ cười ôn hòa của hắn.
Nội Tàng Các vẫn luôn yên tĩnh, trong không gian dường như tràn ngập sự ấm áp nhàn nhạt.
Lại qua một lúc sau, một bóng dáng xuất hiện trước đại môn, một giọng nói dịu dàng ấm áp như chim hoàng oanh vang lên, “Điện hạ.”
Ta và Bùi Nguyên Tu đều giật mình, hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng thon thả đứng ở cửa.
Nhận ra người mới tới, ta liền cảm thấy ánh mặt trời trở nên ảm đạm.
Mỹ nhân trong cung rất nhiều, phi tần của Hoàng thượng, sủng thiếp của Hoàng tử, tính cả các cung nữ như hoa như ngọc đua nhau khoe sắc, tất cả đều kinh diễm động lòng người. Nhưng nếu tất cả những mỹ nhân này ở chung một chỗ, cũng không thể so bì được hai phần với người trước mặt. Gương mặt kia dường như là món quà mà ông trời ban cho, chân mày lá liễu, làn da nõn nà, cánh môi như hoa anh đào, ánh mắt đầy tình ý lấp lánh như ánh trắng, đẹp không sao tả xiết.
Nàng mặc một thân váy dài màu đỏ tươi, bàn tay thon nâng áo váy từ từ đi tới, chân bước khoan thai, giống như một đóa Hồng Liên trong nước, thướt tha mà lộng lẫy, khiến người ta không thể rời mắt.
Thái tử vừa thấy nàng tới, liền mỉm cười nói, “Ly Châu? Sao nàng lại tới đây?”
Nam Cung Ly Châu – Thái tử phi đương triều!
Ta thầm thở dài một hơi, đã sớm nghe nói cháu ngoại của Ân Hoàng Hậu – Nam Cung Ly Châu này là đệ nhất mỹ nhân của Thiên triều, cho tới hôm nay mới được diện kiến, lời đồn quả nhiên là thật, còn nghe nói khi Thái tử tuyển phi, các họa sĩ trong cung đều vẽ lại chân dung của các nhân tuyển, chỉ riêng Nam Cung Ly Châu không có bức họa chân dung, hơn mười vị họa sĩ cuối cùng đều phải buông bút từ bỏ, bởi không ai có thể khắc họa được trọn vẹn vẻ đẹp của nàng.
Nhan sắc của nàng, quả thực không có ngôn từ nào đủ để diễn tả!
Ta nhìn nàng đến ngây ngẩn cả người, Nam Cung Ly Châu nói với Thái tử,”Thần thiếp cũng là tình cờ đi tới đây, nghe thấy giọng nói của Điện hạ nên mới ghé vào.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía ta,”Đây là…”
“Nàng ấy là Thanh Anh,” Thái tử nhìn ta một cái, “Nàng ấy là cung nữ của Nội Tàng Các, phụ trách trông giữ nơi này.”
“Ồ..”
Nam Cung Ly Châu nhíu mày, lại nhìn ta một cái, lúc này ta mới hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống lạy, “Nô tỳ bái kiến Thái tử phi Điện hạ.”
“Miễn lễ, đứng lên đi.”
Nàng ôn hòa nói, lại quay đầu nhìn Bùi Nguyên Tu,”Điện hạ, cũng không còn sớm nữa. Lúc thần thiếp qua đầy liền nghe thấy trong cung truyền lệnh, chúng ta nên trở về thôi.”
“Được.”
Hai người nắm tay nhau rời khỏi, ta đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng cặp phu phụ tuyệt bích đó dần dần biến mất sau đường mòn trong rừng trúc, trong lòng không khỏi hâm mộ, nếu ta có được một người bạn đời như vậy, đời người còn gì để nuối tiếc đây!
Ta nhàn nhạt cười, đang muốn xoay người đi vào, ngẩng đầu lên lại thấy lại có một người xuất hiện trên đường mòn trong rừng trúc.