Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, rét lạnh.
Vết thương trên người không có khắc nào dừng mang lại đau đớn, dường như nóng rát lan tràn đến trong lòng, ta quỳ trên mặt đất hoàn toàn không thể động đậy, cả người không ngừng co rút, run rẩy.
Nghĩ tới ba ngày nay ở trong thiên lao phải chịu những khổ sở này, trái tim của ta đều đã nhanh chóng co rút, mà khi hắn nói ra những lời này, ngay cả lông mi cũng không nhíu lại một chút, giống như hoàn toàn không quan trọng.
Hắn như thế nào liền không lo lắng, nhỡ đâu sẽ có tai nạn chết người?
Chỉ có điều, có lẽ đây mới là Hoàng tử nhà trời, cho dù ta thật sự chết trong thiên lao, chết dưới sự hành hình của Bùi Nguyên Sâm, hắn cũng sẽ không liếc ta thêm một cái, làm sao hắn lại có thể để ý, một cung nữ ti tiện nho nhỏ bằng con kiến?
Ha ha
Ta không nhịn được nở nụ cười, vừa cười, mồ hôi lạnh điên cuồng trào ra hai bên trán, cả người rét run, lạnh đến mức dường như ta sắp không chịu nổi rồi.
Dường như cảm giác được gì đó, Bùi Nguyên Hạo nhìn ta một cái, ta nhàn nhạt quay đầu, tránh được ánh mắt của hắn, hắn nghiến răng.
‘’Hai người các ngươi, lại vẫn ở trong này không thích đáng?’’ Lúc này, Hoàng thượng nãy giờ vẫn im lặng không nói gì rốt cục cũng mở miệng, sắc mặt âm trầm, chỉ vào Bùi Nguyên Sâm nói: ‘’Trẫm cho ngươi đến đốc thúc án này, là cho ngươi trợ giúp với Tam ca tra rõ sự thật, không phải cho ngươi đến nói mát.’’
‘’Nhi thần biết tội!’’
Hoàng thượng ho khan hai tiếng, lại nói với Bùi Nguyên Hạo: ‘’Ngươi điều tra hồi lâu, chẳng lẽ chỉ tra ra được những thứ gièm pha tranh giành của tình nhân này?’’
Bùi Nguyên Hạo vội vàng nói: ‘’Phụ hoàng, nhi thần còn tra ra được một manh mối khác.’’
‘’A…? Manh mối gì?’’
‘’Nhi thần đã điều tra tờ danh sách ghi lại lịch ra ngoài của người làm trong Ngự Thiện phòng và Thượng Dương Cung, đều không có gì khác thường, cho nên nhi thần đã đến Thái Y viện. Thái y phát hiện, Ánh Tuyết đã trúng độc, độc tính vô cùng kịch liệt, cách thức điều chế cũng cực kỳ phức tạp, chỉ có điều khi Thái Y điều chế thuốc giải độc, phát hiện được trong độc dược có một loại dược liệu độc đáo, tên là Tẩy Tủy Hoa.’’
‘’Tẩy Tủy Hoa?’’
‘’Loại dược liệu này vô cùng thần kỳ, chỉ vào lúc hoa nở mới có độc tính, từ khi hoa nở đến lúc héo rũ, thời gian trước sau chỉ trong một khắc, độc tính sẽ lập tức biến mất. Cho nên, người chế độc nhất định phải hái hoa trong thời gian này, tinh luyện làm thuốc, nếu không thì hoàn toàn không có hiệu quả.’’
‘’Lại có loại dược liệu thần kỳ như thế?’’ Hoàng thượng nhíu mày, lại nói thêm: ‘’Vậy manh mối ngươi nói là…’’
‘’Nhi thần tra được, loại hoa này, chỉ sinh trưởng ở phương Nam, trên phố phường không hề có, muốn mua về, cũng chỉ có thể giao dịch ở chợ đêm.’’
Phương Nam!
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Hoàng đế lập tức thay đổi, tất cả đại đường hình bộ cũng lập tức rơi vào yên lặng.
Đương kim Thiên tử đều không phải là người Hán, mà là dân tộc phương Bắc nhập quan thống trị, tuy trải qua mấy chục năm đồng hóa, vẫn không thể thu cả Trung Nguyên vào trong túi, hơn nữa vùng đất Giang Nam rất nhiều danh sĩ, đến nay vẫn gọi triều đình là Bắc Triều, cho dù bị quản chế dưới chân thiên tử, lại thủy chung không chịu quy phụng về mặt tinh thần.
Cho nên, hai chữ phương Nam này, đối với người trong triều mà nói, cũng không phải chỉ là tên gọi một vùng đất.
Nó bao hàm cả con người nơi đó, tinh thần nơi đó, đối kháng tàn sát khốc liệt nơi đó.
Ân Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo một cái, khóe miệng cong lên mang ý cười như có như không, từ từ nói: ‘’Lần này kéo đến bên ngoài cả nghìn dặm rồi, ý của Tam Hoàng tử là, người muốn hạ độc bổn hậu, là đến từ phương nam?’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK