Ta đi đến giữa dạ yến, quỳ lạy nói: ‘’Nô tỳ bái kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, bái kiến Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.’’
‘’Ngươi là ai, đứng ở đằng kia làm gì?’’
‘’Nô tỳ…’’
Ta vừa muốn mở miệng, chỉ thấy Diêu Ánh Tuyết đứng lên nói: ‘’Hồi bẩm nương nương, nàng là thị nữ bên cạnh của thần hiếp, bởi vì tay bị thương nên thần thiếp để nàng nghỉ ngơi không cần đến rồi. Chỉ có điều vừa rồi thần thiếp cảm thấy hơi lạnh, cho người đi châm lò sưởi, nên nàng mới đến.’’
‘’A… là như thế này.’’ Hoàng hậu nương nương gật đầu.
Ta cúi đầu quỳ gối giữa dạ yến, chung quanh đều đã yên tĩnh trở lại, ta cũng không biết giờ phút này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn ta, thấy trong lòng ta căng thẳng sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đang chuẩn bị đưa lò sưởi đến trong tay Diêu Ánh Tuyết, đã thấy Ân Hoàng hậu đi về phía ta.
Nàng đưa tay nâng cằm của ta lên, tinh tế quan sát một chút, đột nhiên cười nói: ‘’Nhắc tới trong cung vẫn là Tam hoàng tử giỏi chọn người nhất, Ánh Tuyết là đại mỹ nhân, không nghĩ tới, ngay cả tì thiếp bên người cũng đều giống như thủy linh vậy.’’
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía hai hoàng tử bên kia: ‘’Các ngươi, cũng nên học hỏi.’’
‘’Mẫu hậu khích lệ rồi.’’
Bùi Nguyên Hạo mới mở miệng, thật giống như một trận gió lạnh thổi qua, tất cả không khí náo nhiệt của dạ yến bây giờ đã mang theo chút ý lạnh rồi.
Lúc này, một người nói: ‘’Nữ nhân bên cạnh Tam ca còn nhiều người xinh đẹp hơn đi, phụ Hoàng mẫu Hậu cũng quá coi thường bản lĩnh của Tam ca rồi.’’
Người nói lời này là người ngồi ở bên cạnh Thái tử, Tứ hoàng tử Bùi Nguyên Sâm, bên cạnh hắn là Lục công chúa Bùi Nguyên Trân, hai người là anh em ruột, vì mẫu thân của bọn họ là Triệu Thục Viện, vốn là thị nữ bên người của Ân Hoàng hậu, trong lúc Hoàng hậu mang thai mà được phụng dưỡng Hoàng thượng, có thể lấy được sắc phong, cho nên mẹ con bọn họ đối với Ân Hoàng hậu và Thái tử là nói gì nghe nấy, đặc biệt vâng lời.
Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng giương mắt: ‘’Lão Tứ, lời này của ngươi là có ý gì?’’
‘’Không có ý gì, Tam ca, đây là ta đang khen ngươi.’’
‘’Khen ngợi ta?’’ Hắn cười lạnh nói: ‘’Trái lại Tam ca lại muốn khen ngợi ngươi, Hạ Thanh Châu bị tịch thu nhà cửa, con trai của hắn ta vốn nên sung quân ngoài ba ngàn dặm làm lao dịch, sao lại được cho tới quý phủ của ngươi làm hầu đồng rồi hả?’’
Sắc mặt của Bùi Nguyên Sâm lập tức thay đổi: ‘’Ngươi…’’
Người chung quanh cũng kinh hãi, bao gồm cả người quỳ ở chính giữa là ta. Tứ hoàng tử Bùi Nguyên Sâm, ham mê chơi bời, trong cung sớm đã nghe được, không nghĩ tới đó lại là thật, lần này ngay cả Hoàng thượng đang uống rượu cũng nhíu mày nói: ‘’Lão tứ, ngươi cũng quá kỳ cục, ngay cả con trai của tội thần mà ngươi cũng dám bao che.’’
Bùi Nguyên Sâm vội vàng đứng dậy nói: ‘’Phụ hoàng, nhi thần không dám!’’
‘’Không dám? Vậy ngươi nói, chúc mừng con trai của Thanh Châu là chuyện gì xảy ra?’’
Sắc mặt Bùi Nguyên Sâm lúc đỏ lúc trắng, đang không biết nói tiếp thế nào, lúc này thái tử Bùi Nguyên Tu đứng lên, khẽ cười nói: ‘’Phụ hoàng không cần tức giận, tứ đệ làm như vậy cũng có nguyên nhân.’’
‘’Nguyên nhân gì.’’
‘’Phụ hoàng cũng biết, từ trước đến nay nhân sĩ phương Nam đều đối kháng với triều đình, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Hạ Thanh Châu mượn thơ ám phúng, tội không thể tha. Tuy phụ hoàng tịch thu nhà cửa của hắn, nhưng những người đó vẫn chưa dừng tay, chỉ lấy đạo học lễ nghi làm văn, nhao nhao lên tiếng ủng hộ Hạ Thanh Châu.’’
‘’A…’’
‘’Tứ đệ làm như vậy, chỉ có điều là mượn chuyện này nói cho những người đó, thể diện thơ ca Khổng tử nói là Hoàng gia cho, chỉ có tôn nghiêm của Hoàng gia, mới đúng là không được xâm phạm.’’