Mà ở lúc hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau, ta đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi âm thanh kỳ lạ, cả xe đều bị lay động kịch liệt, mấy tấm gỗ xe đều bị ép đến phá nát!
Chiếc xe ngựa hiện tại rực rỡ hẳn lên, bên ngoài đều là gỗ thông chắc chắn, bên trên khắc hoa văn tinh tế, nhưng không còn là bàn Long đoàn Phượng như cũ nữa, mà thay vào đó là mây lành phi hổ, được khảm bởi những viên đá quý, mành lụa tầng tầng lớp lớp buông xuống phiêu lãng trong gió, cả xe ngựa như được bao phủ trong mây mù.
Toàn bộ chỉ xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi.
Đến lúc ta quay đầu lại, chiếc xe ngựa giống xe của chúng ta như đúc đã nhanh chóng chạy ra khỏi đường tắt, hòa vào với đoàn xe ban đầu, giống như không xảy ra bất cứ chuyện gì, đoàn xe chậm rãi chạy ra đường lớn.
Đổi trắng thay đen, rất nhiều người trong cung đều dùng cách này, mỗi lần Hoàng tộc đi tuần, đều dùng người thay thế để làm kế nghi binh, hắn làm như vậy cũng chẳng có gì đáng trách.
Nhưng- - trong lòng ta vẫn có chút cảm giác không thích hợp.
Vì sao sau khi xuất cung hắn mới dùng thủ đoạn này?
Tuy trong lòng ta có ngàn vạn nghi hoặc, nhưng đương nhiên ta sẽ không đi hỏi Bùi Nguyên Hạo, mà hắn cũng tuyệt đối cũng không phải là người biết giải thích, xe ngựa cứ như vậy rời khỏi Hoàng Thành, từ từ chạy về phương Nam.
Những ngày tiếp theo khá yên tĩnh, đi lại trên quan đạo cũng không nhiều người, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng chân những con ngựa khác vội vàng chạy qua bên cạnh, còn lại chỉ có âm thanh bánh xe lộc cộc ma sát với đường đất, khiến cho cả đoạn đường này càng thêm tịch mịch.
Dọc đường đi, Bùi Nguyên Hạo không nói lấy một câu.
Mỗi ngày hắn chỉ ngồi đó uống rượu, rất ít khi nhìn ta, giống như hoàn toàn không biết ta ngồi ngay cạnh gần hắn, hắn không mở miệng, ta đương nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện với hắn.
Bầu không khí này rất giống với đêm trước khi rời Hoàng Thành, ở trong tẩm cung của hắn, ta đứng sóng đôi với hắn, không ai nói gì.
Chỉ là hiện tại sóng đôi bên nhau càng lâu, ta cũng gần như dung nhập vào không gian nhỏ hẹp này, không gian xung quanh như bị xiết chặt.
Chỉ không biết đến lúc nào mới tan vỡ.
Hôm nay, hắn đã uống không ít rượu, sau đó tựa vào trên giường, giống như ngủ thiếp đi.
Mành cửa phấp phới, thi thoảng luồn qua một chút gió lạnh, ta cân nhắc một chút rồi cầm lấy chiếc áo choàng tuyết trắng làm bằng lông sói đắp lên cho hắn, sau đó lui trở lại góc xe, an tĩnh ngồi một lát, thật sự là rảnh đến phát chán, liền lấy một quyển sách từ trong góc ra, lật xem.
Có chút ngoài ý muốn chính là quyển sách trong tay ta, là cuốn 《 Chú sơ thập tam kinh 》.
Mở sách ra, những dòng phê bình chú giải quen thuộc ánh vào mắt, một thoáng hốt hoảng trong đầu ta liền hiện lên bóng hình quen thuộc, mỗi khi xuất hiện trong Nội Tàng Các, đều yên lặng như ngọc, cùng hắn trải qua những giây phút yên tĩnh, một loại cảm giác yên bình khiến cho người ta nói không nên lời. Ta nhịn không được vươn ngón tay, khắc họa dọc theo từng đường đi nét bút kia, ngón tay thon dài giống như đang nhảy múa.
Vẫn giống với lần trước, lúc viết đến chữ "Chi" cuối cùng đó, ngón tay như bươm bướm đậu trên cành hoa chuẩn bị bay đi.
Ánh mắt của ta phiêu lãng theo đầu ngón tay, bất chợt chống lại một đôi mắt lạnh băng.
Không biết Bùi Nguyên Hạo đã thức dậy từ khi nào, hắn đang nhìn ta.